Chương 36: (Vô Đề)

Cơm nước xong xuôi, Lưu Cảnh Chi vốn muốn về nhà nhưng Kim Tú Châu lại nhấn mạnh rằng ngày mai chú thím phải về rồi, muốn cô ở lại lâu hơn một chút, Lưu Cảnh Chi cũng khó lòng từ chối.

Cứ ở lại thêm một lát rồi lại một lát nữa, chẳng mấy chốc đã tới giờ ăn cơm chiều. Trưa nay đồ ăn nhiều quá nên không ăn hết được, hơn bốn giờ chiều Giang Minh Xuyên mang đi hâm lại. Lưu Cảnh Chi ăn xong cơm chiều rồi mới về. Cho dù ăn đồ còn từ bữa trưa nhưng cô cũng thấy rất ngon, mỗi tội tốc độ ăn cơm có hơi chậm.

Cô không nỡ xa gia đình chú họ, cho dù biết rõ sau khi về nhà mẹ với em gái sẽ không vui, nhưng vẫn muốn ở đây lâu thêm một chút.

Bên ngoài bầu trời đã tối đen, lúc ăn xong cơm chiều đã hơn bốn rưỡi, Kim Tú Châu thân thiết nói: "Đợi chút chú thím đưa cháu về, ba mẹ cháu cũng không tiện mắng cháu. Cháu ngoan và hiểu chuyện như vậy, chú thím lại là họ hàng, nếu bọn họ vẫn mắng cháu thì thật là không biết phải trái."

Lời này làm lòng Lưu Cảnh Chi thấy thoải mái hơn. Cô nghĩ rằng mình cũng đâu đi chỗ nào lạ, chỉ tới chỗ chú thím chơi, hơn nữa buổi sáng mẹ cũng đã đồng ý rồi.

Vì thế chờ Giang Minh Xuyên rửa bát xong, cả nhà cùng nhau đưa Lưu Cảnh Chi về. Được nửa đường, Kim Tú Châu đột nhiên tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay xuống, đeo vào tay Lưu Cảnh Chi. Lưu Cảnh Chi nhận thấy, giật nảy mình, cuống cuồng xua tay nói: "Không được không được đâu, thím ơi cháu không nhận được."

Kim Tú Châu đè tay cô lại, "Trước hết đừng từ chối, thím nghĩ cháu đi học ở trường thì bình thường cũng không xem được giờ, có đồng hồ sẽ tiện hơn nhiều. Lúc đọc sách sẽ biết đã đọc trong bao lâu, cũng biết đi ăn đi ngủ đúng giờ. Đồng hồ thì lúc về thím mua cái khác là được, ở dưới quê chỗ thím mua cái này cũng rẻ."

Lưu Cảnh Chi lắc đầu như trống bỏi, "Bình thường cháu toàn đi cùng bạn học, sẽ không quên giờ ăn cơm. Đồng hồ này quá quý giá, thím đeo đi, cháu thật sự không cần."

Kim Tú Châu tức giận nhìn cô, "Thím thật lòng thích cháu nên mới tặng, nhìn xem, thím còn tiễn cháu về. Cháu đeo đồng hồ này thì sẽ tận dụng hết công dụng của nó, nó được sử dụng đúng chức năng rồi thì có gì là quý với cả không quý? Đồ có quý thì cũng không quan trọng bằng người."

Lưu Cảnh Chi nói không lại Kim Tú Châu, cô thật sự không dám nhận đồ đắt tiền như vậy.

Giang Minh Xuyên đứng cạnh khuyên một câu, "Nhận đi, lúc về chú mua cho thím cháu cái đẹp hơn."

Kim Tú Châu nhoẻn miệng cười, "Nghe thấy chưa? Thím sẽ có cái đẹp hơn."

Lưu Cảnh Chi mấp máy môi, cô thật sự không dám nhận. Ngày hôm qua chú thím đã mua cho cô rất nhiều quần áo, cũng tốn rất nhiều tiền.

Hai nhóc bên cạnh cũng khuyên, "Chị cứ nhận đi, mẹ rất thích chị."

Cô bé còn nói: "Ba có tiền mà."

Dưới sự thuyết phục của bốn người, Lưu Cảnh Chi bị Kim Tú Châu ép đeo đồng hồ. Chiếc đồng hồ tinh xảo đẹp đẽ đeo trên cổ tay trắng như tuyết của cô, vô cùng nổi bật.

Thực sự cô rất thích. Vừa rồi thật ra cô lừa thím, cô vốn không hề có bạn. Các bạn trong lớp dường như đều từ nông thôn được đề cử đi học, lý lịch trong nhà đều tốt. Sau khi biết cô là dân thành phố thì họ đều vô tình hay cố ý cô lập cô, không ai muốn chơi với cô, thỉnh thoảng cô về muộn, cửa phòng ký túc xá còn bị người ta đóng lại, gõ thế nào cũng không mở.

Rõ ràng tiền tiêu vặt của cô còn không nhiều bằng các cô ấy.

Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên tiễn người tới dưới lầu, Lưu Cảnh Chi không để bọn họ tiễn thêm nữa. Cô không muốn chú thím lên giải thích với ba mẹ cô. Cô đã lớn, chuyện nhỏ thế này không cần người khác giúp.

Trước khi đi cô hỏi: "Chú thím, ngày mai khi nào mọi người đi? Cháu muốn đi tiễn mọi người."

Kim Tú Châu cười, "Buổi chiều tầm ba bốn giờ, cháu có thể qua đó cùng ăn với chúng ta bữa cơm."

Lưu Cảnh Chi nghe thấy ngày mai còn có thể gặp lại lần nữa, trên mặt lộ vẻ vui mừng, "Được ạ, ngày mai cháu nhất định sẽ sang."

Cô vẫy vẫy tay phải, tay kia xách theo điểm tâm Kim Tú Châu làm, định bụng mang về nhà để ba mẹ và em gái cùng ăn. Khi đi tới đầu cầu thang, cô quay đầu lại nhìn, thấy cả nhà chú thím vẫn còn đứng đó, lại vội vàng vẫy vẫy tay.

Kim Tú Châu cũng đưa tay lên vẫy vẫy, sau đó mới cùng Giang Minh Xuyên và hai con xoay người rời đi.

Đi được vài bước, cô mới hỏi: "Ngày mai lúc đi sẽ nói với em ấy sao?"

Giang Minh Xuyên gật đầu, "Ừ."

Thật ra anh không ngốc. Anh biết Kim Tú Châu vẫn luôn giúp anh. Vừa rồi Kim Tú Châu đưa cho em gái đồng hồ, khi về chắc chắn sẽ bị phát hiện. Nếu không bị phát hiện, em gái cũng sẽ chủ động nói với cha mẹ nuôi, đêm nay nếu nhà họ không cãi nhau thì cũng xuất hiện ngăn cách.

Ngày mai, khi anh nói ra sự thật, hai vợ chồng nhà đó hẳn cũng chuẩn bị sẵn sàng rồi, thậm chí có lẽ sẽ giãy nảy ăn vạ, lúc đó việc này cũng dễ giải quyết hơn nhiều.

Kim Tú Châu nói thẳng: "Ngày mai dù hai vợ chồng nhà đó có đưa ra yêu cầu quá mức gì, anh cũng phải đồng ý hết."

Nghe cô bảo vậy, Giang Minh Xuyên và hai đứa nhỏ đều kinh ngạc nhìn về phía cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!