Khi nghe câu hỏi này, Giang Minh Xuyên im lặng một lát. Lưu Cảnh Chi đi đằng trước, hồi lâu sau cũng chưa nghe thấy câu trả lời nên trong lòng hơi có chút thất vọng, nhưng khi cô bước lên bậc thang cuối cùng, phía sau truyền đến giọng nói đè nén của người đàn ông, "Hai ngày nữa cháu sẽ biết."
Tim Lưu Cảnh Chi đột nhiên đập nhanh hơn, theo bản năng quay đầu lại nhìn chú ấy. Người đàn ông phía sau cũng đang nhìn cô, trong ánh mắt chứa đựng sự dịu dàng và cưng chiều khó thấy. Mà sự dịu dàng và cưng chiều này lại không giống như khi chú ấy nhìn thím, cô cũng không diễn tả được là khác như thế nào, chỉ cảm giác giống ánh mắt chú ấy nhìn bọn trẻ.
Lưu Cảnh Chi đi đến cửa nhà mình, vừa đẩy cửa vào vừa tạm biệt chú họ. Cửa vừa đẩy ra đã thấy cha mẹ và mợ ngồi trong phòng khách.
Nhìn thấy mợ, sắc mặt Lưu Cảnh Chi trở nên lạnh lẽo hơn.
Giang Minh Xuyên đứng bên cạnh rất nhanh đã nhận ra, theo tầm mắt cô nhìn vào trong phòng. Hai vợ chồng Lưu Cần thấy họ về, vội đứng dậy ra chào hỏi, "Đã về rồi à?"
Người phụ nữ trong phòng ngồi im, dùng ánh mắt chẳng hề thân thiện đánh giá Giang Minh Xuyên.
Giang Minh Xuyên không thoải mái nhíu chặt mày, anh tương đối nhạy bén với cảm xúc của người khác, nhận ra ánh mắt của người phụ nữ này nhìn anh một cách thù địch.
Anh nhìn về phía hai vợ chồng Lưu Cần, họ có hơi xấu hổ cười với anh, giới thiệu: "Đây là mợ bọn trẻ."
Giang Minh Xuyên ừ một tiếng, không nói thêm gì, "Đưa Cảnh Chi bình an về nhà rồi, em đi trước."
Lưu Cần cười nói: "Ừ, em đi đường cẩn thận."
Khi nói lời này, Tống Tiểu Như bên cạnh lén véo eo ông ta, Lưu Cần mấp máy môi, rốt cuộc vẫn không hỏi thành lời.
Giang Minh Xuyên vờ như không thấy gì, xoay người đi khỏi.
Chờ người đi rồi, Tống Tiểu Như mới tức giận hỏi: "Bảo mình hỏi một câu khi nào bọn họ đi, sao lá gan của mình lại nhỏ vậy?"
Tâm trạng của Lưu Cần cũng không hề vui, "Sao mình không hỏi đi?"
Lưu Cảnh Chi nhìn cha mẹ, không nhịn được nói: "Có chuyện gì vậy ạ?"
Thái độ của Lưu Cần cũng hòa hoãn lại, "Không có gì, mau về phòng nghỉ ngơi tí đi con, một lát nữa rồi làm cơm tối."
Lưu Cảnh Chi gật đầu, vốn định nói mình đã ăn ở ngoài rồi, nhưng nghĩ đến em gái ở nhà, mợ cũng ở đây nên cô không nói gì, lên tiếng đáp vâng.
Nào biết chưa đi được mấy bước, mợ đã cất giọng kỳ quái hỏi, "Nghe nói hôm nay cháu ra ngoài chơi? Sao lại không dẫn em gái cháu theo?"
Lưu Ái Hoa đang ngồi trong phòng cũng sớm nghe tiếng chị gái đã về nhưng cô ta không định ra ngoài, thấy mợ đứng về phía mình mới thở phì phì mở cửa đứng đó, khoanh tay oán hận nhìn chị gái.
Lưu Cảnh Chi mím môi, không nói lời nào.
Lưu Cần đã sớm bất mãn với nhà em vợ này, tức giận đáp: "Chơi gì mà chơi? Cùng chú thím ấy ra ngoài mua sách, được rồi, Cảnh Chi về phòng đi."
Vu Hà Lệ cắt ngang một tiếng, "Có quỷ mới tin? Mua sách gì mà lâu như vậy? Chả biết ở ngoài ăn món gì ngon."
Lưu Ái Hoa vừa nghe thấy, tức thì mặt dài như cái bơm, nổi giận đùng đùng chạy tới chất vấn Lưu Cảnh Chi, "Chị nói xem, hôm nay chị đi ăn món gì ngon?"
Nếu là trước kia, khi bị hỏi vậy Lưu Cảnh Chi nhất định sẽ nén giận, nhưng hôm nay được nghe thím họ kể rất nhiều chuyện đã trải qua trong doanh trại, đặc biệt là cách đáp trả người báo cáo thím ấy, lúc đó trong lòng cô vô cùng kích động. Thím bảo cô rằng rất nhiều người thích bắt nạt kẻ yếu, nếu không đáp trả, càng ngày sẽ càng có nhiều người bắt nạt mình.
Nghĩ đến đây, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía mợ, "Cháu ăn món gì ngon thì không biết, chỉ biết là nếu không phải hồi đó cậu lái xe đâm chết người thì giờ gia đình chúng cháu vẫn đang ở căn nhà hai tầng, tiền tiêu cũng không hết, ba cháu cũng sẽ vẫn là công nhân chính thức trong nhà máy cơ khí."
Lưu Ái Hoa vốn đang nổi giận đùng đùng, nghe nói vậy thì sững người lại: "Căn nhà hai tầng gì đấy? Gì mà tiền tiêu không hết?"
Lưu Cảnh Chi không nói thêm nữa, đi thẳng về phòng.
So với việc biết chị gái ăn gì ngon, cô ta quan tâm tới căn nhà hai tầng hơn, sốt ruột theo sau chị gái hỏi han, "Chị mau nói đi, căn nhà lớn hai tầng gì đấy? Tiền tiêu cũng không hết gì nữa? Nhà chúng ta trước kia là căn nhà lớn sao? Còn có rất nhiều tiền nữa à? Nhà ở đâu? Tiền ở đâu?"
Lưu Cảnh Chi bỏ lại một câu, "Em đi hỏi mợ đi, mợ biết rõ hơn chị." Nói xong thì đi mất.
Lưu Ái Hoa vội nhìn về phía Vu Hà Lệ, "Mợ, căn nhà của gia đình cháu ở đâu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!