Chờ gia đình Giang Minh Xuyên đi rồi, Lưu Cảnh Chi giúp mẹ rửa sạch bát đũa, Tống Tiểu Như bảo con gái lớn đi ngủ trước.
Lưu Cảnh Chi gật đầu, lau khô nước trên tay, gẩy gẩy tóc mái trên trán rồi đi vào phòng khách. Vừa vào cửa đã thấy em gái tay cầm hai chiếc mũ, nhìn trái ngó phải, như thể đang rối rắm không biết chọn cái nào?
Thấy chị vào, Lưu Ái Hoa không vui ném cái mũ đang đội trên đầu xuống bàn, sau đó cầm chiếc mũ kia đến trước gương đội thử.
Lưu Cần vội vàng cầm lấy chiếc mũ trên bàn đưa cho con gái lớn, cười bảo: "Hai đứa con đều có."
Nhưng Lưu Cảnh Chi hiểu rằng do chúng giống nhau nên cô mới có, nếu không giống nhau em gái sẽ lấy cả. Ba mẹ đối với cô khá tốt, tuy nhiên chỉ cần em gái vừa khóc là bọn họ sẽ khó xử nhìn cô, không hề nói gì nhưng muốn cô nhường em gái.
Lưu Cảnh Chi cầm mũ trở về phòng, trân trọng v**t v*, sau đó cẩn thận đội lên đầu. Trong phòng không có gương, cô không soi được dáng vẻ mình đội lên ra sao, chỉ có thể duỗi tay lên sờ, nở nụ cười tươi tắn.
Cô đột nhiên nghĩ tới gì đó, vội vàng tháo chiếc mũ trên đầu xuống, sau đó lấy bao lì xì trong túi ra. Vốn tưởng rằng là mười đồng như trước, không ngờ khi mở ra lại phát hiện bên trong là mười tờ tiền giấy mười đồng, cô kinh ngạc há hốc mồm.
Sao lại nhiều như vậy? Trống ngực cô đập dồn dập.
Nghe thấy tiếng bước chân em gái lại gần, Lưu Cảnh Chi theo bản năng giấu tiền vào trong túi, hồi lâu tâm trạng vẫn chưa bình thường trở lại. Cô hoài nghi có phải thím bỏ nhầm rồi không?
Còn chưa kịp nghĩ nhiều, em gái đã bước vào, tay hời hợt vung vẩy chiếc mũ, sắc mặt có hơi khó coi. Khi vào phòng cô ta đã ném thẳng chiếc mũ lên bàn, ngồi phịch xuống giường giận dỗi, thấy trên đùi chị gái có chiếc mũ y hệt, tâm trạng càng thêm tệ hại. Cô ta đội cái mũ rất khó coi, nếu cùng đội mũ này ra ngoài như chị gái, nhất định bị người ta chê cười.
Nghĩ đến đây, cô ta lại quay đầu nhìn về phía chị, ngoài cửa sổ ánh mặt trời vừa vặn chiếu lên người chị cô, làm cho làn da chị ấy càng thêm trắng hồng, ngay cả lông tơ trên mặt cũng nhìn thấy rõ ràng. Làn da chị trắng trẻo, bờ môi hồng hồng, không hề giống mình chỉ có những điểm xấu của ba mẹ.
Tên của chị gái cũng hay hơn tên cô ta. Nhưng ba mẹ chuyện gì cũng chiều theo ý cô ta mà mỗi chuyện đổi tên của chị gái là không chịu, chẳng phải đi tới đồn công an một chuyến thôi à? Không rõ vì sao ba mẹ lại bất công như vậy.
Trong lòng bực tức, cô ta móc ra bao lì xì trong túi ngắm nghía, sau đó mới nhớ ra, đột nhiên hỏi: "Chị được lì xì bao nhiêu tiền?"
Lưu Cảnh Chi sợ em gái sẽ hiểu lầm, bèn nói: "Không nhiều lắm."
Giọng điệu Lưu Ái Hoa không vui lắm, "Không nhiều lắm là bao nhiêu? Một đồng?"
Lưu Cảnh Chi do dự rồi gật đầu.
Trong lòng Lưu Ái Hoa thoải mái, sau đó dùng vẻ mặt ghét bỏ nói: "Sau khi cưới thím kia thì chú họ càng ngày càng keo kiệt, mừng tuổi mà chỉ có ba đồng, ba đồng thì có thể mua được cái gì?"
Lưu Cảnh Chi nghe xong không nói nên lời, ba đồng là nửa tháng sinh hoạt phí của cô. Sau khi vào đại học, cha mẹ cho cô ba mươi đồng tiền sinh hoạt phí nửa năm, sau này bị em gái biết được khóc lóc ầm ĩ một trận trách cha mẹ bất công. Cuối cùng thấy cha mẹ quá khó xử, cô nói chỉ cần hai lăm đồng. Nhưng như vậy em gái vẫn không vui.
Lưu Ái Hoa thô bạo hất giày xuống đất, Lưu Cảnh Chi quay đầu nhìn em gái chiếm cứ hơn phân nửa cái giường, trong lòng chờ mong mau tới ngày khai giảng.
Cô xoay người ngồi xuống trước bàn, cầm lấy quyển sách bên cạnh mở ra đọc. Lướt được hai dòng thì không đọc nổi nữa, nghĩ đến bao lì xì trong túi, trong lòng nổi lên cảm xúc khác thường.
Em gái chỉ có hai đồng, mà cô nhận được một trăm, đây thật sự là nhầm lẫn sao?
Cô lại nhớ tới câu nói kia của thím ——
"Trước kia anh ấy không biết đối tốt với cháu bằng cách nào, sau này chúng ta sẽ hết lòng yêu thương cháu."
Vì sao phải đối tốt với cô?
Ba mẹ đối với cô cũng rất tốt, chỉ hơi thiên vị em gái. Thế nhưng dường như từ nhỏ đến lớn chú họ luôn thích cô nhất, còn tới trường học lén nhìn cô. Khi đó cô còn nhỏ, có lẽ chú họ nghĩ rằng cô không nhớ gì nhưng cô vẫn nhớ như in. Chú ấy còn giúp cô đuổi con chó hoang, mấy hôm sau cô đi học thì đã không còn gặp con chó đen thích sủa cô nữa.
Bây giờ không riêng chú họ thích cô, ngay cả thím cũng thích cô.
Trong đầu Lưu Cảnh Chi có một suy nghĩ chợt lóe qua, nhưng cô không nghĩ sâu thêm, hoặc là nói không dám nghĩ sâu theo chiều hướng đó.
Trong phòng bên cạnh, hai vợ chồng Lưu Cần nằm trằn trọc trên giường đều không ngủ được.
Lưu Cần trở mình tới lui vài bận khiến cho hơi ấm trong chăn bay sạch. Tống Tiểu Như tức giận đập vào tay ông một cái, "Rốt cuộc mình có ngủ hay không?"
Lưu Cần thở dài, "Nghĩ đến chuyện Giang Minh Xuyên muốn nhận lại con gái lớn, trong lòng tôi thấy không yên. Tốt xấu gì cũng nuôi nhiều năm như thế, cho dù nuôi gà nuôi chó cũng phải có tình cảm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!