Khi cả gia đình họ tới tỉnh S đã là ngày mồng năm, bốn giờ chiều thì tới nơi, cả nhà nghỉ ở nhà khách gần nhà em gái.
Sau khi đến nơi, trước tiên Giang Minh Xuyên gọi điện thoại cho cha mẹ nuôi em gái. Anh gọi thẳng tới xưởng của cha nuôi cô, số điện thoại kia anh đã thuộc nằm lòng, có thể quay số mà không cần suy nghĩ.
Điện thoại rất nhanh đã được kết nối, khi nhân viên nghe máy biết là tìm Lưu Cần mới bảo Giang Minh Xuyên chờ một lát. Chờ một hồi lâu, trong điện thoại mới truyền đến giọng nói của một người đàn ông trung niên, đối phương vẫn còn thở hổn hển nói: "Chào đồng chí, xin hỏi tìm tôi có chuyện gì vậy?"
"Chào chú Lưu, cháu là Giang Minh Xuyên, bây giờ cháu đang ở tỉnh S, định ngày mai sẽ dẫn theo vợ con tới nhà thăm hỏi một chút, xin hỏi có tiện không?"
Đầu bên kia im lặng một lát, sau đó có chút lúng túng nói: "Là cháu hả, không phiền, không phiền gì đâu."
Giang Minh Xuyên mím môi, có hơi căng thẳng hỏi: "Cảnh Chi có ở nhà không ạ?"
"Ở nhà, mấy ngày nay đều ở nhà."
"Vậy là tốt rồi, chín giờ sáng mai bọn cháu sẽ tới, phiền chú rồi."
"Không phiền, không phiền."
Cúp điện thoại, Giang Minh Xuyên khẽ thở phào, Kim Tú Châu ở bên cạnh cũng nghe thấy, tò mò hỏi: "Cha mẹ nuôi em gái là người thế nào?"
Giang Minh Xuyên nghe hỏi vậy, nghĩ một lát rồi nói: "Cũng được coi là người thật thà. Cha nuôi con bé tên là Lưu Cần, cha của chú ấy trước đây là người làm của nhà mẹ anh. Khi cha ông ấy còn trẻ thiếu chút nữa là chết đói, ông ngoại anh tình cờ bắt gặp trong một chuyến đi buôn, tốt bụng dẫn theo về nhà mình, cha của chú ấy là người rất tốt."
Kim Tú Châu gật đầu, nếu như không tốt, người mẹ chồng cô chưa từng thấy mặt kia cũng không giao con gái ruột cho nhà họ.
"Lưu Cần và vợ chú ấy đều tương đối thành thật cần mẫn, nhưng đứa con gái nhỏ nhà bọn họ thì có hơi…"
Câu kế tiếp Giang Minh Xuyên không nói ra. Anh không có thói quen nói xấu người khác, huống chi đối phương vẫn là một cô bé, chẳng qua với vai trò là anh ruột của Lưu Cảnh Chi, trong lòng anh sẽ thiên vị em gái mình hơn.
Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Kim Tú Châu, Giang Minh Xuyên giải thích một câu, "Có lần anh gửi đồ tới, mua cho con bé và em gái khăn quàng cổ cùng áo bông màu sắc khác nhau, qua năm sau tới thăm lại thấy con bé đó mặc hết cả, còn em gái anh lại mặc quần áo cũ không vừa người."
Kim Tú Châu không biết nói như thế nào, cho dù là người tốt đến mức nào thì vẫn xem trọng máu mủ ruột rà hơn.
Cho nên kiếp trước cho dù cô được sủng ái cũng không muốn nuôi nấng con của thiếp thất khác, bởi vì cô biết có đối tốt với những đứa bé ấy thế nào thì cũng không thể bằng mối quan hệ huyết thống.
Sau khi đặt hết hành lý vào nhà khách, cả nhà ra ngoài ăn cơm. Không biết có phải là ảo giác của Kim Tú Châu hay không mà cô cảm giác nơi này còn phồn vinh hơn cả thủ đô. Cả nhà họ cơm nước xong xuôi bước ra thì thấy tòa nhà bách hóa bên phía đối diện, bên trong đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, còn rất đông đúc, đứng từ xa đã nghe thấy âm thanh ồn ã vọng ra.
Một nhà bốn người tò mò qua xem, bên trong thứ gì cũng có, tầng một có bán xe đạp, Tivi, đài cassette, còn có bán cả ô tô. Từ xa đã thấy một đám người vây quanh nhìn ngắm, đồ bán chạy nhất vẫn là Tivi, người mua xếp hai hàng thật dài, mỗi người đều cầm phiếu trong tay.
Kim Tú Châu biết Tivi rất đắt, lúc trước trên huyện cũng không có bán Tivi, tới khi lên thành phố cô mới được chiêm ngưỡng, nhưng ở quầy chỉ bày có hai cái vì dường như chẳng có ai mua, còn ở đây lại cần xếp hàng chờ.
Kim Tú Châu cảm nhận được sự khác biệt giữa thành phố lớn và nông thôn.
Trên tầng hai càng thêm sầm uất, toàn là những gian hàng bán bánh kẹo và điểm tâm. Trên tầng ba bán quần áo và đồ dùng sinh hoạt, ở đây còn có tầng bốn, bán mấy thứ phụ kiện thời trang đắt đỏ như đồng hồ và mắt kính.
Kim Tú Châu đi tới cửa hàng bán quần áo xem thử. Quần áo ở đây giá cả rất cao. Lúc trước trên thành phố bên kia cô xem thì quần áo nhiều nhất ba bốn mươi đồng một chiếc, ở đây bán bảy tám chục thậm chí trên một trăm cũng có. Kim Tú Châu thậm chí còn nhìn thấy một chiếc áo khoác giá hơn ba trăm đồng, nhân viên cửa hàng giải thích với mọi người đó là lông chồn phương Bắc gì đó.
Kim Tú Châu tò mò nhìn thêm vài lần, phát hiện quả thật rất đẹp, màu sắc tinh tế, là một chiếc áo lông đẹp. Trước kia cô cũng có một chiếc áo choàng lông trắng, được làm từ lông hồ ly trắng, giá trị ngàn vàng, so sánh hai cái với nhau thì chiếc áo này không hề thua kém.
Kim Tú Châu tiếc nuối thu hồi ánh mắt. Cô dựa theo sở thích của mình chọn hai chiếc mũ. Theo miêu tả của Giang Minh Xuyên, Lưu Cảnh Chi có làn da trắng, dáng người cao gầy, giống mẹ. Mà cô em gái kia thì rất bình thường, trông khá giống ba cô ta, làn da khá đen, cũng không hề cao.
Vì thế cô chọn hai chiếc mũ màu đỏ giống nhau. Chắc đang dịp Tết nên quầy hàng bày bán nhiều rất nhiều quần áo mũ màu sắc khác nhau, sau đó cô lại chọn mấy sợi dây buộc tóc và kẹp tóc y hệt nhau, tổng cộng cũng không tốn bao nhiêu tiền. Mua xong Kim Tú Châu còn nói với Giang Minh Xuyên: "Còn lại thì chúng ta bỏ vào bao lì xì, cho em gái nhiều hơn một chút, giờ em ấy đã vào đại học, không giống ở nhà, tiêu dùng e là sẽ nhiều hơn một chút."
Giang Minh Xuyên biết cô là vì muốn tốt cho em gái, gật đầu, "Nghe em cả."
Trên đường về, Giang Minh Xuyên còn mua hai túi trái cây.
Khi trở lại nhà khách, Kim Tú Châu mới bỏ tiền vào bao lì xì. Một trăm đồng bỏ vào bao của em gái Giang Minh Xuyên, còn của con gái nhà cha mẹ nuôi cô chỉ bỏ hai đồng. Một trăm đồng dùng toàn tiền chẵn nên nhìn hơi mỏng, còn hai đồng thì dùng toàn tiền giấy một xu, rất là dày.
Giang Minh Xuyên không ngờ là còn có thể làm như vậy, trước kia anh sợ em gái có mâu thuẫn với nhà cha mẹ nuôi nên đều bỏ số tiền giống nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!