Chương 32: (Vô Đề)

Giang Minh Xuyên lần này về còn đi tìm lãnh đạo viết thư giới thiệu, định bụng nếu gây chuyện bất hòa với nhà kia, sẽ dẫn Kim Tú Châu và hai đứa nhỏ ra ngoài ở. Trên đường anh giải thích với Kim Tú Châu, "Căn biệt thự đã rất nhiều năm không có người ở, trong nhà hẳn là bụi lắm."

Kim Tú Châu gật đầu, "Có nhà ở chúng ta cũng yên tâm hơn, sau này già rồi hai chúng ta có thể dọn về đây."

Giang Minh Xuyên nghe Kim Tú Châu nói vậy, trong đầu cũng hiện ra hình ảnh ấy, trong lòng ấm áp, "Ngày mai dẫn em đi xem, khi còn nhỏ anh có ở một thời gian ngắn, trong nhà anh còn có một căn cứ bí mật, giấu rất nhiều món đồ chơi."

Những món đồ đó do ông ngoại làm cho anh, ông ngoại lúc nào cũng nói lúc mẹ còn bé rất giống anh.

Kim Tú Châu chờ mong nói: "Hay quá."

Hạ Nham cũng tham gia náo nhiệt: "Con cũng phải đi."

Giang Minh Xuyên cười, "Cả nhà cùng đi."

Sau đó anh dẫn cả nhà tới nhà khách gần đó, khi nhân viên nhà khách hỏi thì bảo là về nhà thăm người thân, trong nhà nhỏ quá không đủ ở.

Chuyện như thế này cũng không hiếm thấy, ở thủ đô không nhiều gia đình có thể sống trong một căn nhà lớn. Đa số đều là một nhà mười mấy người chen chúc trong một căn phòng nhỏ hai ba mươi mét vuông, thậm chí chỉ là một căn hộ tập thể* mười mấy mét vuông, còn không chia phòng, chỉ dùng mành ngăn cách.

*Nguyên văn là Nhà ngang, chỉ những căn hộ có diện tích nhỏ hẹp tầm hơn 10 mét vuông, ở thập niên 70 80 các nhà máy ở Trung Quốc xây dựng và phân cho công nhân viên. Loại nhà này thường có hành lang rộng và nhà vệ sinh dùng chung.

Nhân viên nhà khách đăng ký xong cho bọn họ, Giang Minh Xuyên nộp tiền, sau đó đi nhận phòng.

Cả nhà lên tầng ba, sau đó tìm được phòng số 309, Giang Minh Xuyên trả tiền nhiều hơn một chút, chọn một gian phòng bốn người, không giống dưới tầng hai chỉ có một cái giường lớn chung.

Bật đèn lên, phòng còn lớn hơn phòng ở nhà họ Phan nhiều, hai bên trái phải kê hai cái giường.

Giang Minh Xuyên trải chăn ra, sờ sờ rồi bảo: "Cũng tạm, không ẩm, buổi tối anh ngủ cùng Tiểu Nham, em ngủ cùng con gái." Chủ yếu là giường và chăn đều hơi nhỏ, bốn người ngủ chung sẽ chật.

Kim Tú Châu lấy những đồ cần dùng ở trong túi ra, đặt lên bàn.

Giang Minh Xuyên trải chăn xong rồi bảo: "Anh xuống lầu chuẩn bị ít nước ấm mang lên, mấy mẹ con nghỉ ngơi trước một lát."

Nói rồi nhấc phích nước đi ra ngoài, khoảng mười phút sau, anh cầm phích nước về, nói với Kim Tú Châu: "Ở đây có phòng bếp, ngày mai có thể mua ít thức ăn về đây nấu, nhưng phải trả ít tiền gia vị và nhiên liệu, đằng sau còn có phòng tắm, chúng ta có thể đi tắm rửa."

Kim Tú Châu nhìn trời bên ngoài đã tối đen, "Ngày mai hãy mua đồ ăn nấu đi."

Giang Minh Xuyên gật đầu, "Chúng ta ăn trước đã, đợi chút nữa tới nhà tắm tắm rửa."

Mấy ngày rồi chưa tắm rửa, mấy ngày hôm trước ngồi xe lửa họ chỉ dùng khăn bông nhúng nước ấm lau người qua loa, tối hôm qua ở nhà cha mẹ nuôi anh cũng không tắm.

Hạ Nham nghe thế, hớn hở đi lấy đồ ăn hôm nay trưởng bối bên nhà họ Chương tặng cho họ ra, cậu chọn một hộp điểm tâm đẹp nhất, mắt trông mong nói: "Con muốn ăn cái này."

Kim Tú Châu hào phóng nói: "Vậy con mở ra."

"Vâng ạ."

Hạ Nham háo hức mở hộp ra, bên trong có mười mấy chiếc bánh làm thủ công rất đẹp, mỗi cái đều để trong một ngăn vuông, cậu cầm lấy một cái lon ton chạy tới đưa cho Kim Tú Châu, "Mẹ ăn đi."

Sau đó lại lấy một cái đưa cho em gái, cuối cùng đưa cho ba và mình, xếp hạng địa vị thành viên gia đình trong cảm nhận của cậu vừa nhìn là hiểu ngay.

Bánh này có hơi giống bánh trung thu, nhân vừa mềm vừa nhuyễn, ăn rất ngon, mà Hạ Nham lại nói: "Cái này ăn ngon, nhưng không ngon bằng mẹ làm." Cái miệng ngọt hết chỗ nói.

Khiến Kim Tú Châu vui vẻ không thôi: "Khi về sẽ làm cho con ăn."

"Tốt quá ạ."

Bên cạnh Phó Yến Yến nhìn cậu một cái, ai không biết còn tưởng rằng hai người bọn họ mới là mẹ con ruột.

Cả nhà ăn no xong thì đi xuống lầu tới nhà tắm đằng sau nhà khách. Kim Tú Châu và hai nhóc lần đầu tiên tới nhà tắm công cộng, cũng không biết làm như thế nào. Nhà tắm có chia nam nữ, ở bên ngoài Giang Minh Xuyên đã giải thích cặn kẽ với hai mẹ con hai lần, chờ hai mẹ con nhớ rồi, mới nhìn theo họ vào cánh cửa bên trái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!