Chương 30: (Vô Đề)

Lúc nhà Kim Tú Châu về đã hơn bốn giờ chiều. Khi đi mang theo hai hộp kẹo và điểm tâm, lúc về lại mang theo mấy túi quà tặng, cộng thêm mấy bao lì xì thật dày.

Hai đứa nhỏ rất ngoan, trên đường đều đưa tiền cho mẹ. Ngày thường mẹ cho hai anh em tiền tiêu vặt mua kẹo ăn thì được, nhưng tiền nhiều như vậy hai nhóc không dám giữ.

Kim Tú Châu nhận lấy, "Được rồi, mẹ giữ cho hai đứa, chờ các con trưởng thành sẽ đưa lại cho các con."

Phó Yến Yến nghe vậy quay sang nhìn Kim Tú Châu, đời trước mẹ cũng nói như vậy, nhưng nào có làm. Lần này không biết có giống thế không.

Chỉ có Hạ Nham ngốc nghếch bảo: "Con không cần, để cho mẹ mua quần áo mặc."

Kim Tú Châu vừa nghe, gương mặt lập tức tươi cười, khen một câu, "Con trai mẹ thật ngoan."

Hạ Nham cười ha ha.

Giang Minh Xuyên và Phó Yến Yến cùng nhìn sang, trong lòng thầm mắng một câu vua nịnh hót.

Về đến nhà, trời đã sập tối, khi đẩy cửa ra, thấy một nhà sáu người kia đang ăn cơm, trên bàn không có bát, đang dùng mấy cái nồi lớn lớn bé bé.

Thấy bọn họ về, sắc mặt Đào Thiến Vân đã khó coi, sau đó quay đầu tiếp tục ăn cơm, Phan Quân thì đầu cũng chẳng ngẩng.

Chung Tuyết thì ngẩng đầu nhìn, nhưng rất nhanh đã cúi xuống đút cơm cho con, chỉ có Phan Thịnh Lâm cười khách sáo, "Đã về rồi à? Mau tới đây ăn cơm."

Giang Minh Xuyên nhìn ông ta, im lặng một lúc, rồi gật đầu, sau đó đưa đồ cầm trong tay cho Kim Tú Châu, "Em mang đồ lên lầu trước đi, anh có chút chuyện muốn nói với cha mẹ."

Anh nghĩ nếu Kim Tú Châu ở lại dưới lầu, có lẽ cô lại phải chịu xem thường.

Kim Tú Châu nhìn về phía anh, lại nhìn mấy người ngồi quanh bàn, không nói thêm gì, cầm đồ lên lầu. Hai đứa nhỏ suy nghĩ, cũng quyết định đi theo mẹ.

Kim Tú Châu vừa đi, Đào Thiến Vân bèn châm chọc nói: "Có đồ gì tốt, còn phải mang giấu? Sợ chúng tôi trộm mất sao."

Giang Minh Xuyên rất muốn phản bác lại một câu, nhưng vốn từ anh kém, nếu có Kim Tú Châu cô sẽ đối đáp lại, anh mím môi, cuối cùng vẫn làm như không nghe thấy.

Phan Thịnh Lâm trừng mắt nhìn bà ta, sau đó bảo Giang Minh Xuyên ngồi xuống cùng ăn.

Chung Tuyết tự giác đứng dậy, tính vào phòng bếp lấy cho Giang Minh Xuyên đôi đũa, Giang Minh Xuyên nói với cô: "Không cần lấy đâu, anh không đói."

Anh kéo ghế ngồi đối diện Phan Quân.

Chung Tuyết do dự, Phan Quân cười lạnh một tiếng, "Anh ấy nói không cần, cô còn đứng bất động làm gì? Đi hay không đi?"

Chung Tuyết gục đầu xuống, lại ngồi xuống.

Giang Minh Xuyên nhíu mày nhìn anh ta.

Phan Thịnh Lâm lạnh lùng nhìn con trai thứ, sau đó nói với Giang Minh Xuyên: "Mấy hôm nay vợ chồng nó cãi nhau, không cần xen vào."

Giang Minh Xuyên cắn chặt môi, Phan Quân dường như nhận thấy ánh mắt anh, ngẩng đầu kiêu ngạo nhìn về phía anh, "Sao nào? Khó chịu? Tôi nói chuyện với vợ tôi anh cũng muốn quản?"

Hôm nay lúc về Giang Minh Xuyên còn cố ý hỏi bác cả Chương về chuyện cha mẹ Chung Tuyết, thế mới biết năm kia cha mẹ cô bị người ta báo cáo tác phong bất chính, cả hai vợ chồng đều bị giáng chức điều xuống nông thôn.

Anh không hiểu nổi, cô chú đều là người cực kỳ chính trực trong sạch, sao lại có chuyện tác phong bất chính được.

Nhưng bác cả Chương nói, quả thực lục soát ra chứng cứ nhận hối lộ trong nhà hai vợ chồng họ.

Từ nhỏ tính tình Chung Tuyết kiêu ngạo, có thể nén giận chịu đựng như vậy, e là cũng muốn cầu xin cha nuôi giúp cha mẹ cô.

Nhưng hiện giờ Giang Minh Xuyên không biết diễn tả sao, trong tiềm thức anh không thể nào hiểu được việc khi nhà thông gia, nhà mẹ vợ gặp khó khăn thì lập tức trở mặt không chịu đứng ra giúp đỡ họ.

Đây cũng là nguyên nhân Giang Minh Xuyên phải cân nhắc cẩn thận. Tối hôm qua anh suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến những gì mình trải qua từ nhỏ đến lớn, cũng nghĩ đến Chung Tuyết. Cô ấy lớn lên trong sự bảo bọc, khi còn nhỏ mỗi lần tới nhà họ Phan, cha mẹ nuôi đều hận không thể nâng niu cô trong lòng bàn tay, Phan Quân thì dùng mọi cách khiến cô ấy vui vẻ, chuyện gì cũng đều nghe theo cô ấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!