Chương 3: (Vô Đề)

Giang Minh Xuyên mua hai tấm vé ngồi, bốn giờ rưỡi chiều thì đến tỉnh lị, sau đó năm giờ rưỡi đổi xe, sáu giờ sáng ngày hôm sau sẽ đến bến, nếu bọn họ gặp may, có thể gặp được mấy người cung ứng nguyên liệu nấu ăn thì còn đi nhờ xe về được.

Sau khi Kim Tú Châu ngồi xuống bèn không thèm để ý tới người đàn ông ngồi bên cạnh, nhớ trước đây Hầu gia từng khen cô bước đi thướt tha yểu điệu, lay động phong tình, mà theo lời anh đã biến thành nhìn khó chịu.

Có điều Giang Minh Xuyên căn bản không nhận thấy cô đang tức giận, sau khi ngồi xuống đã chuyển con gái cho Kim Tú Châu, còn anh thì lấy bình giữ nhiệt từ trong túi hành lý ra đi lấy nước, lúc anh quay về còn dẫn theo một ông lão thọt chân, anh nhường cho ông cụ ngồi chỗ của mình, còn anh thì đứng ở lối đi nhỏ.

Chỗ ngồi Kim Tú Châu cạnh cửa sổ, cô thấy một màn như vậy bèn quay đầu nhìn thẳng ra hướng ngoài cửa sổ, thế nhưng cơn giận trong lòng lại tiêu tan sạch.

Cô đột nhiên nhớ tới một chuyện, mùa đông năm đó theo Hầu gia lên núi Hương Vân thưởng tuyết, trên đường gặp được hai ông cháu ăn xin, chỉ bởi vì họ bước lên xin một miếng ăn làm cho Hầu gia mất hứng, đã bị Hầu gia sai người đánh chết.

Khi đó cô mới vừa được sủng ái, không dám cầu xin vì sợ chọc giận Hầu gia, chỉ có thể ngọt ngào dỗ Hầu gia vui vẻ, nhưng ngoài xe truyền tiếng khóc la đến tê tâm liệt phế, tiếng khóc than cứ quanh quẩn bên tai cô hồi lâu mà chẳng tan đi.

Cô vốn tưởng Hầu gia trời sinh tính tàn bạo, sau đó mới biết được, những kẻ ở tầng lớp quý tộc đó căn bản không coi tính mạng dân chúng bình thường là mạng, tất cả đều là con sâu cái kiến, là thứ đồ chơi mà thôi, trong đó cũng bao gồm cả cô.

Tuy rằng Kim Tú Châu cảm thấy lòng tốt của Giang Minh Xuyên có chút buồn cười, nhưng không hiểu sao lại làm cô cảm thấy an tâm, ít nhất ở cái thế giới hoàn toàn xa lạ này, cô không sợ bị anh vứt bỏ.

Giang Minh Xuyên biết cô lần đầu tiên ngồi xe lửa, anh nhìn gáy Kim Tú Châu nói: "Nếu muốn đi nhà vệ sinh thì nói với tôi một tiếng, tôi dẫn em đi."

Trước cửa nhà vệ sinh có rất nhiều người đứng chờ, nam nữ già trẻ đều có, tốt nhất là có người đứng chờ ở bên ngoài. Kim Tú Châu không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Nhưng tới khi xuống xe cô lại không đi nhà vệ sinh, tuy rằng rất mót nhưng cô không thể nào đi vệ sinh dưới tình huống ở ngoài cửa có nhiều người như vậy, theo như cô thấy, đây cũng chỉ như cái xe ngựa khổng lồ mà thôi, ở đây loại người gì cũng có.

Sau khi tới ga tàu ở tỉnh lị, Kim Tú Châu ôm con gái đi nhà vệ sinh, vốn dĩ cô còn lo lắng con gái trên đường tè dầm làm ướt quần áo, không ngờ rằng cô bé ngoan hơn rất nhiều so với cô nghĩ, không khóc không ăn vạ, cũng không cần phải đặc biệt chăm sóc.

Giang Minh Xuyên đi ra ngoài mua cơm, cơm nước xong anh bảo Kim Tú Châu vào nhà vệ sinh sửa soạn một chút, nhà vệ sinh ở ga tàu tỉnh lị khá lớn, hơn nữa cũng tương đối sạch sẽ, cả ngày đều có người quét tước, bên cạnh có phòng cung cấp nước sôi, lúc nào cũng có sẵn, thuận tiện hơn nhiều so với trên xe lửa.

Kim Tú Châu bèn ôm theo con gái, lấy khăn lông và chậu rửa mặt đi vào lau rửa qua loa một chút. Khăn lông, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, chậu rửa đều là Giang Minh Xuyên mua mới, trong nhà vệ sinh còn có một cái gương, Kim Tú Châu nhìn kỹ còn bị dọa nhảy dựng, cô không ngờ rằng bản thân mình bây giờ lại xấu như vậy.

Mái tóc khô xơ rối tung trên vai, hai gò má hõm lại, làn da vàng vọt, nhìn vô cùng tiều tụy, đôi mắt dường như không có ánh sáng, người rất gầy, chiếc áo bông rộng thùng thình trông như là treo ở trên người. Nhưng nhìn kỹ thì ngũ quan hiện giờ so với cô trước đây có sáu bảy phần tương tự, chỉ là quá gầy, vừa nhìn đã biết là người đã phải trải qua những ngày tháng khổ cực.

Vốn đang có chút thất vọng, nhưng ngẫm kỹ lại thì, coi như là Bồ Tát thấy cô đáng thương, cho cô cơ hội sống lại một lần nữa, nơi này tuy rằng nghèo khổ, nhưng không có tam thê tứ thiếp, cũng không coi mạng người như cỏ rác, cuộc sống chưa chắc đã tệ hơn đời trước. Nghĩ vậy trong lòng cô đã thông suốt vài phần, ánh mắt cũng trở nên kiên định, thậm chí dâng trào ý chí chiến đấu, phảng phất như quay lại thời khắc cô đấu trí đấu dũng với một đám oanh oanh yến yến trong hậu viện trước kia.

Chỉ có điều cô vừa mới bước ra đã nhìn thấy Giang Minh Xuyên cùng một người con gái trẻ nói chuyện, ánh sáng trong mắt tức thì biến thành bất mãn, nhưng từ trước đến nay cô đều biết nhẫn nhịn, không lập tức phát hỏa, mà sau khi cô gái kia rời đi mới đi qua hờn dỗi hỏi một câu, "Cô ta là ai thế?"

Giang Minh Xuyên không hiểu ý, đơn giản giải thích một câu, "Là trí thức xuống nông thôn, tìm tôi hỏi đường." Sau đó lại hỏi lại một câu, "Xong rồi sao?"

Kim Tú Châu không đáp, mà nhíu mày, "Nhiều người như vậy, sao chỉ hỏi anh mà không hỏi người khác?"

Giang Minh Xuyên lúc này mới nhận ra có chút không đúng, nhíu mày nhìn về phía cô.

Kim Tú Châu sức lực không đủ, nhưng vẫn hất cằm lên hùng hồn nói: "Giờ anh là người đàn ông của tôi, tôi nhìn trúng anh rồi, không ai có thể tới cướp được."

Tính tình cô xưa nay bá đạo, cô cũng chẳng ngại cô và Giang Minh Xuyên mới quen biết một ngày, nếu anh đã hứa hẹn về sau sẽ chịu trách nhiệm với cô, vậy chỉ có thể đối tốt với một mình cô, đương nhiên ở đây không tính đàn ông.

Giang Minh Xuyên vốn đang cảm thấy cô ngang ngược vô lý, nhưng khi nghe được câu này, vành tai không khỏi đỏ lên.

Anh theo bản năng nhìn nhìn chung quanh, thấy không ai để ý bên này mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó tức giận nói: "Cái gì mà cướp với không cướp, không ai tới cướp của em hết." Nói xong liền nhận lấy cái chậu rửa trong tay cô bước đi, tìm vị trí ngồi xuống.

Kim Tú Châu hừ một tiếng, dắt tay con gái đi theo. Không ai chú ý tới, Phó Yến Yến nhìn một màn này, trong đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên một tia mờ mịt.

Bảy giờ rưỡi tối lên xe lửa.

Lúc này trời đã hoàn toàn tối đen, người ngồi trong xe lửa hoặc đang ngủ hoặc đang ăn cơm chiều. Lần này Giang Minh Xuyên mua vé giường nằm, một vé là giường ngủ ở giữa, một vé là giường dưới, Kim Tú Châu và con gái ngủ ở giường phía dưới.

Ngồi xe cả một ngày, hai mẹ con đã sớm mệt mỏi, Kim Tú Châu cũng không để tâm giường có sạch sẽ không, vừa đặt lưng xuống đã ngủ, Giang Minh Xuyên trước tiên quan sát chung quanh, cảm thấy không có gì vấn đề mới trèo lên giường đối diện.

Giữa đường xe lửa có dừng vài lần, toa xe lúc đầu còn vắng người dần dần đã chật cứng. Nửa đêm, trong bóng đêm Giang Minh Xuyên đột nhiên nhận thấy khác thường, vội mở mắt nhìn sang bên cạnh, sau đó liền thấy một bóng người lén lút đứng ở cuối giường Kim Tú Châu, đang khom lưng tìm kiếm gì đó.

Anh tức thì lạnh mặt, lớn tiếng quát lớn, "Anh kia đang làm gì thế?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!