Chương 29: (Vô Đề)

Đào Thiến Vân giận méo cả mặt.

Bên cạnh Phan Thịnh Lâm cũng vô cùng tức giận, ông ta không biết cô con dâu này cố ý hay thật sự không cẩn thận, nhưng hiện tại chỉ có thể nuốt xuống cơn giận này. Ông ta gắng rặn ra một nụ cười, xua tan bầu không khí nói: "Không hề gì không hề gì, năm mới bình an, cũng là dấu hiệu tốt, mau ra đây, đợi chút chúng ta tới quét tước."

Rồi quay sang con trai thứ, "Đi quét nhà đi, chị dâu con là khách, con vẫn đứng đây không nhúc nhích, thật không biết ý tứ gì cả."

Phan Quân mặc kệ ông ta, quay đầu nói với vợ đang bế con gái phía sau: "Không nghe thấy à? Ba bảo cô đi quét nhà." Thái độ hết sức coi thường.

Người phụ nữ ngơ ngác nhìn mảnh vỡ đầy đất, nghe thấy vậy thì cúi đầu, cô buông con gái xuống, xoay người đi lấy cây chổi.

Phan Thịnh Lâm thấy con trai thứ không nghe lời như vậy, tức giận trừng mắt nhìn anh ta. Phan Quân không quan tâm bỏ đi.

Giang Minh Xuyên nhìn Chung Tuyết đang nén giận, mày nhăn lại. Không rõ sao giờ hai người đó lại trở thành như vậy?

Phan Thịnh Lâm lại gọi hai vợ chồng Giang Minh Xuyên ra trong phòng khách nói chuyện.

Giang Minh Xuyên nhẹ nhàng vỗ lưng Kim Tú Châu, nhỏ giọng nói: "Không sao đâu."

Hạ Nham cũng ở bên cạnh phụ họa, "Mẹ, con đã nói ông nội là người tốt mà, không ai trách mẹ." Hiện giờ lại đổi sang ông nội là người tốt.

Kim Tú Châu yếu ớt gật đầu, thò mặt từ trong ngực Giang Minh Xuyên ra, dường như có hơi xấu hổ, cúi đầu ngượng ngùng cười cười.

Phan Thịnh Lâm cũng cười, "Mau tới đây ngồi, uống một ngụm trà nghỉ ngơi chút đi, con cũng thật là, về đây chơi thì là khách, nào có yêu cầu con làm mấy việc đó?"

Kim Tú Châu vui vẻ nói: "Vẫn là ba tốt ạ, lần sau không làm."

Phan Thịnh Lâm gật đầu.

Đào Thiến Vân oán hận nhìn bóng lưng bọn họ, lại nhìn sàn bếp đầy mảnh vỡ, càng nhìn càng đau lòng.

Chung Tuyết khom lưng quét rác trong bếp, bà ta đi qua hạ giọng mắng mỏ: "Vừa rồi chị đi đâu? Định lười biếng chứ gì, nhìn mảnh vỡ đầy đất này mà xem, nhà chúng tôi sao lại cưới phải cái đồ vô dụng như chị vậy?"

Chung Tuyết nắm chặt cây chổi trong tay, hốc mắt lại đỏ bừng. Trước đây khi ba mẹ Chung Tuyết chưa xảy ra chuyện, nhà bọn họ thay nhau lấy lòng cô. Còn giờ khi nhà mẹ đẻ cô xảy ra chuyện là lập tức trở mặt, cô thật sự hối hận vì sao lúc trước mình không nghe lời ba mẹ, nhất định phải gả cho Phan Quân? Nhớ lại vừa rồi anh Minh Xuyên lo lắng bảo vệ chị dâu, trong lòng vừa đắng vừa chát.

Đào Thiến Vân phát tiết xong mới đi tới phòng khách, xị mặt ngồi xuống bên cạnh Phan Thịnh Lâm, nhìn chồng và nhà Giang Minh Xuyên vừa hỏi vừa đáp, còn con trai mình lại ngồi trong một góc chống đầu ngủ.

Trong lòng cố nén giận, nhưng lại không nhịn được mở miệng nói: "Mấy đứa về sao không báo trước? Trong nhà cũng chưa thu xếp phòng cho các con, trời cũng không còn sớm, đêm nay mấy đứa ngủ ở đâu?"

Bà ta cố kìm nén cơn giận, định bụng nói mấy lời này nhẹ nhàng một chút, nhưng lửa giận trong lòng thật sự là không áp xuống được, lời vào tai nghe như đang đuổi khách.

Câu này vừa nói ra, trong phòng khách nháy mắt yên tĩnh lại.

Kim Tú Châu lần này không nói gì, như cười như không nhìn về phía Phan Thịnh Lâm. Giang Minh Xuyên cũng im lặng nhìn về phía ông ta.

Phan Thịnh Lâm tức thì không xuống đài được, vừa rồi ông ta nói một đống lời ngóng trông bọn họ về như vậy, tất cả đều bị một câu của bà vợ đánh về nguyên hình. Ông ta dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Đào Thiến Vân, lạnh lùng nói: "Không có phòng thì giờ bà đi thu dọn một gian là được? Không được thì bảo Tiểu Quân về nhà nó ở đi."

Phan Quân lập tức bất mãn, "Dựa vào đâu? Đây là nhà con."

Đào Thiến Vân còn muốn nói thêm, Giang Minh Xuyên đột nhiên mở miệng, "Không sao đâu, mẹ ruột con có để lại cho con một căn nhà, con nhớ là giấy tờ nhà và chìa khóa ở chỗ mẹ, đêm nay con tới đó ở là được."

Vẻ mặt Đào Thiến Vân cứng đờ.

Phan Thịnh Lâm cũng sửng sốt một chút, ông ta nhìn Giang Minh Xuyên, dường như không ngờ anh sẽ nói như vậy, sau khi định thần lại thì vội vàng nói: "Đây cũng là nhà con, nào có chuyện ra ngoài ở."

Sau đó quát lớn Đào Thiến Vân, "Còn không mau đi dọn phòng."

Thái độ Đào Thiến Vân lập tức trở nên mềm mỏng, "Thằng bé này, mẹ chỉ giận con về mà không báo sớm chứ đâu có đuổi con đi, giờ mẹ đi thu dọn ngay một phòng." Nói xong vội vàng chạy lên lầu, không nhắc thêm nửa chữ về chuyện căn nhà.

Giang Minh Xuyên mím môi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!