Cả nhà Kim Tú Châu xuất phát lúc bốn giờ sáng, khi ra cửa trời vẫn còn tối đen như mực, Giang Minh Xuyên dùng vải bố buộc chắc con gái ở sau lưng, sau đó mỗi tay xách một túi hành lý lớn.
Kim Tú Châu thì nắm tay Hạ Nham, trên tay cô cũng xách một túi nhỏ, bên trong là đồ ăn và bình nước. Hạ Nham đeo cặp sách của mình trên lưng, trong đó đựng tiền lẻ mà cậu tích cóp và đồ ăn vặt mang đi từ nhà. Tuy rằng còn chưa tới thủ đô, nhưng cậu đã hứa hẹn với hai thằng bạn chí cốt, khi về sẽ mua quà cho cả hai.
Đây là lần thứ hai cậu xa nhà, lần đầu tiên xa nhà là đi theo ba tới doanh trại, dọc đường đi cậu còn nơm nớp lo sợ, không biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì. Lần này thì tràn ngập háo hức và chờ mong, mẹ nói sẽ dẫn cậu đi xem quảng trường Thiên An Môn, đi ăn vịt quay, còn đi leo Trường Thành… Nhiều lắm nhiều lắm, chờ cậu về sẽ chia sẻ với hai đồng bọn kia.
Đầu tiên là ngồi thuyền lên huyện thành, sau đó chuyển xe bus đến thành phố, lại ngồi tàu hỏa từ thành phố đến tỉnh lị, giữa đường còn phải chuyển mấy chuyến.
Giang Minh Xuyên mua hai vé ngồi trước, sau đó là hai vé nằm.
Một nhà bốn người gian nan chen lên tàu hỏa, giờ là thời điểm về nhà ăn Tết, người đông vô cùng, có học sinh, thanh niên trí thức, người về quê thăm người thân…
Giang Minh Xuyên cõng con gái đi trước, Hạ Nham ở giữa, cậu sợ mẹ bị người ta chen, nên nắm chặt lấy tay Kim Tú Châu, không biết có phải ngày thường ăn ngon hay không, sức lực cậu khỏe kinh người, còn gạt được một đường cho Kim Tú Châu đi.
Sau khi tìm được chỗ trên toa, Kim Tú Châu ngồi một ghế, con trai con gái ngồi một ghế, Giang Minh Xuyên đứng bên cạnh bảo vệ bọn họ, đề phòng người khác chen tới.
Giang Minh Xuyên nhìn dòng người chen chúc xô đẩy trong toa, nói với ba mẹ con: "Chịu khó một chút, buổi trưa là đến tỉnh lị rồi, buổi chiều vé nằm sẽ đỡ hơn một chút."
Hạ Nham ngoan ngoãn gật đầu, cậu tò mò quay đầu nhìn ngó khắp nơi, hai chân nhàn nhã đung đưa, bởi vì có ba mẹ ở đây, cậu không hề có cảm giác căng thẳng và bất an khi xa nhà.
Phó Yến Yến không khỏi quay đầu nhìn cậu, thoáng nhìn thấy cậu mặt mày vui sướng và nhẹ nhàng, đột nhiên phát hiện mình đã không thể nào coi cậu là người anh kiếp trước được, hiện giờ cậu giống như một đứa trẻ bình thường, vui vẻ, vô ưu vô tư, cũng không có toan tính gì.
Hạ Nham nhận thấy em gái đang nhìn mình, cũng xoay đầu nhìn cô bé, còn sờ mặt, "Sao thế?"
Phó Yến Yến cúi mắt, "Khát."
Hạ Nham cũng không nghĩ nhiều, xoay đầu sang bên kia, "Mẹ, em gái khát."
Kim Tú Châu nghe xong thì lấy từ trong túi ra bình nước màu xanh lục đưa qua. Phó Yến Yến nhận lấy uống, sau đó Hạ Nham cũng cầm bình uống hai ngụm, rồi cậu đưa trả bình nước cho Kim Tú Châu và lấy trong cặp sách của mình ra ba chiếc kẹo, một chiếc đưa cho em gái, một chiếc cho mẹ, còn một chiếc thì bóc vỏ nhét vào miệng mình, kẹo vừa vào miệng đã ngọt đến mức làm cậu tít mắt lại vì hạnh phúc.
Phó Yến Yến không ăn, cúi đầu ngắm nghía viên kẹo trong tay.
Hạ Nham đời này hoàn toàn không giống đời trước, lần này ra ngoài cũng không giống, đời trước cả nhà bọn họ chưa từng tới thủ đô.
Đời trước "Kim Tú Châu" rất tự ti, lúc đầu thì rất lấy lòng cha mẹ nuôi ba Giang, luôn viết thư gửi đồ tới, nhưng sau đó có lẽ do biết đượccha mẹ nuôi không đối xử tốt với ba Giang nên bà ta thay đổi ý định. Tuy nhiên khi cãi nhau bà ta hay thích lấy việc này mỉa mai ba Giang, nói ba không được ai thích, không bản lĩnh, cha mẹ cũng ghét bỏ ba.
Ba Giang cũng từng đề cập tới chuyện dẫn cả nhà về thủ đô ăn Tết. Có một lần "Kim Tú Châu" đồng ý, bà ta còn may quần áo mới cho mình, còn mua kem con sò, nhưng khi ra cửa thì gặp phải mấy người vợ lính khác, họ thấy bà ta mặc quần áo mới thì che miệng nói mấy câu, bà ta như thể phát điên, quay về nhà nổi giận đùng đùng, cầm kéo cắt nát tất cả quần áo mới.
Khi đó Phó Yến Yến không hiểu, chỉ cảm thấy "Kim Tú Châu" rất đáng sợ, ngay cả Hạ Nham cũng bị dọa sợ mặt mũi trắng bệch, ba bảo hai đứa về phòng để ba đi khuyên, quả nhiên hai người lại cãi nhau.
Bây giờ ngẫm lại, đời trước cuộc sống của nhà bọn họ quả thực áp lực đến mức hít thở không thông.
Mười một giờ rưỡi sáng tới tỉnh lị, sau đó vào tiệm cơm quốc doanh gần đó ăn một bữa sủi cảo nóng hổi, hai giờ rưỡi chiều lại chen lên xe lửa. Giang Minh Xuyên mua vé giường dưới và giường giữa, anh và con trai ngủ giường dưới, Kim Tú Châu và con gái ngủ giường giữa, túi hành lý đặt dưới gầm giường. Trời còn chưa tối, cả nhà đều ngồi ở giường dưới, hai đứa nhỏ cởi giày, dùng chăn quấn lấy nửa người dưới, sau đó bắt đầu chơi dây*.
*Giống trò chơi dây tạo hình trong Doraemon.
Kim Tú Châu cầm sách đọc, Giang Minh Xuyên lấy nước về, đặt bình nước lên bàn bên cạnh rồi ngồi xuống cạnh Kim Tú Châu.
Kim Tú Châu không biết nghĩ tới gì, động tác lật sách chợt ngừng lại, xoay đầu nhỏ giọng hỏi Giang Minh Xuyên, "Hình như em nghe ai nói, nhà mẹ ruột anh trước kia dường như rất giàu có?"
Giang Minh Xuyên cũng không nghĩ nhiều, cho rằng cô tò mò về cha mẹ ruột mình, trên mặt anh hiện lên vẻ hoài niệm, "Ừ, khi anh còn nhỏ đã ở trong một trang viên rất rất lớn, bà ngoại anh mất sớm nên anh chưa từng gặp, chỉ mới được gặp ông ngoại. Mẹ anh là con út, những người con khác của ông bà ngoại đều không còn, ông ngoại chỉ hy vọng mẹ có thể khỏe mạnh lớn lên, nhưng không ngờ rằng mẹ anh lại gia nhập sự nghiệp vĩ đại*."
*Chỉ cuộc đấu tranh giải phóng dân tộc của Trung Quốc.
"Sau khi ông ngoại anh qua đời, mẹ anh quyên góp hết toàn bộ gia sản cho nhà nước, chỉ để lại hai căn biệt thự, một căn ở thủ đô là bà ngoại để lại cho mẹ, sau đó mẹ để lại cho anh. Mấy hôm nữa có rảnh anh dẫn em đi xem, đẹp lắm, một căn khác ở tỉnh S, để lại cho em gái."
"Mấy năm đó mẹ dẫn theo anh trốn Đông trốn Tây, khi đó bà không cho anh gọi mình là mẹ, sau đó nữa, anh rất ít khi được gặp bà. Lần cuối cùng anh được gặp mẹ là lúc mẹ ôm em gái, bà nói ba anh đã hy sinh rồi, còn nói đứa bé đó là em gái ruột của anh, sau này bà sẽ giao cho cha mẹ nuôi con bé nuôi nấng, mà anh mãi không thể quên con bé."
Vốn khi đó mẹ giao hai căn nhà đó cho anh, dặn anh nhất định phải bảo vệ thật tốt, khi cần thiết có thể bảo đảm anh và em gái một đời không lo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!