Kim Tú Châu nấu một nồi mì đơn giản, buổi sáng có làm dư một ít mỳ sợi, định để sáng mai ăn, giờ đem ra nấu hết, còn bỏ thêm nấm và thịt.
Nấu xong bưng nguyên cả nồi ra ngoài cho Giang Minh Xuyên ăn. Giang Minh Xuyên hẳn là đói lả, cả quá trình không nói câu nào, chỉ vùi đầu ăn vội ăn vàng, dường như không sợ nóng.
Hai đứa một trái một phải vây quanh anh, Hạ Nham lo lắng nói: "Ba ăn từ từ thôi, thổi đi thổi đi, có phải ba gần đây không được ăn cơm không? Gầy như thế này, vừa rồi con thiếu chút nữa không nhận ra ba…"
Cái miệng nhỏ đóng mở không ngừng, Giang Minh Xuyên không rảnh trả lời cậu.
Cuối cùng em gái không chịu nổi nữa, nghiêm mặt nói với cậu: "Im đi." Cả nhà này cậu nói lắm nhất.
Hạ Nham yên tĩnh được một lúc.
Dương Anh Hùng ngồi đối diện Giang Minh Xuyên, vừa rối rắm vừa chờ mong nhìn anh. Kim Tú Châu nhận ra, hỏi giúp một câu, "Doanh trưởng Dương có về cùng không anh?"
Lần này đi cứu nạn, quân đội điều đi hơn phân nửa quân số, bao gồm cả Giang Minh Xuyên và Dương Diệu.
Dương Anh Hùng nghe vậy, có chút cảm kích nhìn Kim Tú Châu.
Lúc Giang Minh Xuyên về cũng chú ý tới Dương Anh Hùng, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là nhóc này tới tìm Hạ Nham chơi nên tranh thủ ngẩng đầu nói: "Chắc là cũng về rồi, cũng không biết đã đến nhà chưa."
Dương Anh Hùng có chút do dự.
Hạ Nham tốt bụng hỏi: "Có cần mình đi cùng cậu về nhà xem thử không?"
Dương Anh Hùng theo bản năng nhìn về phía Kim Tú Châu.
Kim Tú Châu quyết định thay cậu, "Đừng vội, cháu về nhà cũng không có việc gì làm, nghe cô, chờ tối nay ăn cơm xong, cô dẫn cháu về, đến lúc đó vừa hay cô có thể đòi ba cháu tiền thuốc, cũng tiện thể nói đôi lời với ba cháu."
Dương Anh Hùng vốn đang còn bối rối, nghe thế bèn nhẹ nhàng thở ra. Cậu rất muốn về nhà gặp ba, nhưng cũng lo là ba chưa về, giờ nghe cô Kim nói vậy thì đã hết rối rắm.
Giang Minh Xuyên nhìn Kim Tú Châu, cô bèn kể chuyện xảy ra thời gian này cho anh.
Giang Minh Xuyên nghe xong nhíu chặt mày, nói với cô: "Tối anh đi cùng em."
Kim Tú Châu ngẫm nghĩ, cũng tốt, có anh đi cùng mình thấy yên tâm hơn.
Có nhiều chuyện doanh trưởng Dương còn không biết rõ, cô muốn đi nhắc nhở đôi chút.
Giang Minh Xuyên ăn hết sạch một nồi mì, Hạ Nham tự giác mang nồi vào bếp rửa. Kim Tú Châu thì đi lấy dao cạo, sau đó chuẩn bị một chậu nước ấm để cạo râu cho Giang Minh Xuyên.
Trong phòng lớn, Giang Minh Xuyên nằm trên giường, đầu gối lên trên đùi Kim Tú Châu, thoải mái nhắm mắt lại để vợ cúi đầu cạo râu cho anh.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời chiếu vào, trong phòng sáng trưng, động tác của Kim Tú Châu nhẹ nhàng. Cũng không biết có phải quá thoải mái hay không mà rất nhanh đã nghe thấy tiếng ngáy của Giang Minh Xuyên.
Thấy anh ngủ cũng nhíu mày, Kim Tú Châu cạo râu cho anh xong lại nhấn vào mấy huyệt vị trên đầu anh.
Hạ Nham rửa xong nồi vốn muốn tìm ba chơi, vừa đến cửa phòng đã nhìn thấy cảnh này, cậu chưa hiểu thế nào là ấm áp lãng mạn, chỉ cảm thấy ba mẹ như vậy thật hạnh phúc, ba đối tốt với mẹ, mẹ cũng đối tốt với ba.
Cậu che miệng, nhẹ bước chân chậm rãi lùi ra ngoài, khi quay lại phòng khách nhìn thấy Dương Anh Hùng đang cùng em gái vẽ tranh, nhỏ giọng nói: "Ba nằm trên đùi mẹ ngủ rồi."
Phó Yến Yến thu dọn giấy vẽ, chuẩn bị về phòng ngủ.
Hạ Nham thấy em gái lơ đẹp mình, chờ cô bé đi rồi mới oán giận nói với Dương Anh Hùng: "Em mình đôi khi chả đáng yêu tẹo nào."
Dương Anh Hùng cảm thấy Hạ Nham lầm to rồi, em gái cậu ấy thực sự rất đáng yêu, cô bé thấy không có ai ở phòng khách thì cố ý ở lại cùng với cậu, tránh để cậu cảm thấy không được tự nhiên.
Người nhà Hạ Nham ai cũng tốt cả, làm trong đầu cậu mơ ước người nhà mình cũng như vậy.
Giang Minh Xuyên ngủ một giấc rất dài, khi tỉnh dậy toàn thân chưa có chút sức lực gì. Anh mặc quần áo xong đi ra ngoài, Kim Tú Châu đang nói chuyện với Phương Mẫn ở cửa. Phương Mẫn nói Chính ủy cũng đã về, tối nay không sang ăn cơm nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!