Lần này Giang Minh Xuyên đi mười ngày không có tin tức, Kim Tú Châu vốn có chút lo lắng bèn dẫn theo con gái tới nhà đoàn trưởng Nghiêm.
Đoàn trưởng Nghiêm cũng bận mấy ngày nay cũng không về nhà, Uông Linh thì dạo này toàn ở nhà, tuyết quá lớn nên đợt này nhà máy đã cho công nhân nghỉ. Uông Linh vốn đi làm ở nhà máy dệt trên thành phố, năm trước nhà máy dưới huyện làm việc không đạt hiệu quả nên chị chủ động xin điều động. Chị nghĩ đi làm ở thành phố mỗi tuần mới có thể về nhà một lần, làm dưới huyện thì ngày nào cũng được về nhà, hiện giờ đang đảm nhiệm chức vụ phó giám đốc.
Nhà máy dệt làm việc hiệu quả kém, giám đốc hơn năm nữa là phải về hưu, cũng không thể nào quản. Mấy ngày nay tuyết rơi quá dày, rất nhiều địa phương xảy ra tai nạn nên giám đốc quyết định hạ lệnh ngừng sản xuất để toàn bộ công nhân trong nhà máy về nhà nghỉ ngơi. Đương nhiên, cũng có nguyên do là nhà máy không đủ tiền phát tiền lương, làm vậy có thể tiết kiệm được không ít tiền.
Khi Kim Tú Châu tới, Uông Linh đang sửa quần áo trong nhà. Chị đang dùng chính máy may cũ nhà máy thải ra để sửa lại quần áo cũ của chồng cho con trai mặc. Con trai tầm mười hai mười ba tuổi thì lớn nhanh như thổi, Uông Linh tiếc tiền mua quần áo mới sửa lại quần áo của người lớn.
Kim Tú Châu ngồi bên cạnh tò mò nhìn, lần đầu tiên cô nhìn thấy loại máy này, cảm thấy vô cùng thú vị.
Uông Linh sử dụng máy may vô cùng thuần thục, hai tay giữ vải, chân nhanh nhẹn đạp bàn đạp, còn có thể vừa làm vừa nói chuyện với Kim Tú Châu, "Em đừng lo lắng quá, bọn họ đi cứu nạn ít nhất một tháng cũng không về. Mùa hè năm ngoái bị ngập lụt, lão Nghiêm nhà chị dẫn binh đi tới tận hai tháng, lúc về còn bị gãy một tay, bọn họ không chỉ cứu người, còn phải chống lụt, hỗ trợ dựng lại nhà ở, chức trách của quân đội nhân dân là vì dân phục vụ ấy mà."
Kim Tú Châu nhíu mày, không ngờ mấy người Giang Minh Xuyên phải làm nhiều như vậy, không giống quan binh triều Đại Cảnh, bọn họ toàn mặc kệ chết sống của dân chúng, chỉ hận mình không vơ vét đủ nhiều.
Từ nhà Uông Linh về, Kim Tú Châu tới cổng lớn doanh trại xem thử, thấy không có thư của mình bèn về nhà.
Trên đường tuyết rơi tương đối dày, Kim Tú Châu thấy con gái chân ngắn nhỏ đi đường gian nan, không khỏi buồn cười, "Bảo con ở nhà thì không nghe."
Phó Yến Yến mím môi không nói lời nào, cố chấp liêu xa liêu xiêu đi về phía trước.
Kim Tú Châu cười nói một câu, "Tính tình này cũng không biết giống ai?"
Sau đó bước lên trước ngồi xổm xuống, "Mau lên đây, mẹ cõng."
Phó Yến Yến ngẩn người, đứng bất động sau lưng cô.
Kim Tú Châu xoay đầu nhìn cô bé, cho rằng bé con không yên tâm về mình, bèn cười nói: "Lên đi, tuyết dày như vậy, có ngã cũng không đau."
Phó Yến Yến nắm chặt tay, sau đó chậm rãi bước lên, đi đến phía sau lưng Kim Tú Châu, vụng về giơ tay lên.
Kim Tú Châu chưa từng cõng người khác, nhưng cô thường xuyên nhìn thấy người lớn ở đây cõng trẻ nhỏ nên bắt chước họ, hai tay cô vươn ra sau, giữ lấy hai chân con gái.
Phó Yến Yến không đứng thẳng được, người rướn về phía trước, hai tay nhỏ giữ chặt bả vai Kim Tú Châu theo bản năng.
Kim Tú Châu nhắc nhở một câu, "Mẹ đứng lên nhé."
Sau đó người cô chậm rãi đứng lên. Con gái khá nặng, Kim Tú Châu dùng hết sức bình sinh mới có thể đứng thẳng người mà còn mất đà lảo đảo, nhưng lúc đứng vững được thì đã ổn hơn nhiều. Cô nhìn về phía trước ước lượng, điều chỉnh lại tư thế, rồi nhấc chân đi về phía trước.
Thân thể Phó Yến Yến căng thẳng cứng đờ, chờ đi được một đoạn đường cô bé mới chậm rãi thả lỏng. Vừa rồi gió thổi vào làm mặt cô bé đau rát, còn hiện giờ có Kim Tú Châu chắn ở phía trước nên cô bé đỡ hơn rất nhiều.
Cô bé ngẩng đầu nhìn gáy đối phương, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại vùi mặt vào lưng người phụ nữ. Mái tóc mượt mà và lạnh lẽo của mẹ tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, cô bé thậm chí có thể nghe thấy tiếng th* d*c nặng nề của Kim Tú Châu.
Đây là lần đầu tiên Kim Tú Châu cõng cô bé, cảm giác thật vi diệu.
Kim Tú Châu hỏi cô bé vì sao không ở nhà?
Phó Yến Yến hơi khó chịu nghĩ, cho dù mình đã từng rất hận mẹ, nhưng ở thế giới này lại lần nữa gặp được Kim Tú Châu thì sâu trong nội tâm vẫn muốn được được ở gần mẹ.
Về đến nhà, Hạ Nham đang nấu cơm trưa trong bếp, cậu nghe được tiếng động bên ngoài bèn cầm sạn chạy ra, nhìn thấy trên người mẹ và em gái có tuyết, vội vàng chạy lên giúp phủi đi, còn nói với Kim Tú Châu: "Vừa rồi cô Phương cầm sang một phong thư, nói là gửi cho nhà chúng ta, thư con để ngoài phòng lớn."
Kim Tú Châu cởi áo khoác treo lên cây treo quần áo ở cửa, lấy một chiếc áo khoác bông mỏng trên đó mặc vào, nghe vậy thì gật đầu, "Ừ."
Hạ Nham quay lại bếp tiếp tục xào rau, Kim Tú Châu ra phòng lớn lấy thư đọc.
Cô vốn tưởng rằng thư của tòa soạn báo gửi tới, nhưng vừa xem thì phát hiện không phải, bì thư đề người nhận là Giang Minh Xuyên, người gửi là cha mẹ nuôi của anh ở thủ đô.
Trong phòng khách con gái đang bưng cái bát nhỏ ăn củ cải nhồi thịt. Hạ Nham nấu xong còn múc cho cô bé một bát nhỏ ăn trước. Nếu là trước kia Kim Tú Châu nhất định sẽ không cho phép, nhưng hiện tại cô dường như mắt nhắm mắt mở, ở nhà cứ thoải mái một chút cũng được.
Ở chung lâu rồi, Kim Tú Châu cũng chịu bỏ một số quy củ. Cô dần dần cảm thấy quan trọng nhất là người một nhà sinh hoạt vui vẻ bên nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!