Chương 24: (Vô Đề)

Khi Kim Tú Châu dẫn hai đứa về đến nhà thì trời đã tối, Giang Minh Xuyên không ở nhà, hẳn là còn chưa về.

Cô cũng lười nấu cơm, bèn dẫn hai đứa tới nhà ăn ăn, tiện thể gói một phần cơm về cho Giang Minh Xuyên.

Khi bọn họ đến thì nhà ăn đã không còn ai, mấy đầu bếp đang ăn cơm ở đằng sau, thấy Kim Tú Châu tới bèn mời cô ăn cùng. Kim Tú Châu cũng không khách sáo với bọn họ, cô dẫn bọn trẻ tới ngồi xuống.

Bếp trưởng Trương còn hỏi cô, "Sao mà muộn như này còn chưa nấu cơm?"

Kim Tú Châu bèn kể chuyện hồi chiều với bọn họ.

Chuyện hai đứa đánh nhau bọn họ cũng nghe phong thanh, thường ngày có mấy chị vợ lính hay tới lấy cơm, nhà ăn cũng quen thuộc với bọn họ, thỉnh thoảng sẽ tám chuyện dăm ba câu.

Đặc biệt là bếp trưởng Trương, bất kể trong doanh trại phát sinh chuyện lớn chuyện nhỏ gì, chú ta đều biết rõ như lòng bàn tay, "Chú nhìn thế nào cũng thấy thằng bé nhà họ Dương kia bị bẫy đấy? Thằng bé đấy chú đã gặp nhiều rồi, trước kia ba nó thường xuyên dẫn thằng bé tới đây ăn cơm, rất ngoan, sao giống đứa sẽ đánh người, ngược lại bảo Thích Khang đánh nó thì còn tin được."

Kim Tú Châu nghe những lời này thì nhíu mày.

Cậu phụ bếp ngồi bên cạnh chú ta xen vào một câu, "Cũng khó mà nói, chó cắn là chó không sủa, có thể thằng bé họ Dương là đứa nghịch ngầm."

Bếp trưởng Trương thở dài, "Thằng bé đó thì nghịch ngầm chỗ nào được? Sau khi sinh nó xong chưa được bao lâu thì mẹ nó qua đời, mẹ kế lấy ba nó một năm sau cũng một hai phải ly hôn. Bà nội nó sợ gánh trách nhiệm, nên đổ hết lỗi lên người cháu trai, bảo với bên ngoài thằng bé là nguyên nhân khiến người ta đòi ly hôn. Trước kia chỉ cần ba thằng bé ở nhà là sẽ dẫn thằng bé theo, bởi vì bà nội thằng bé chẳng cho nó ăn cơm."

"Cháu trai ruột thịt mà cũng không thương ạ?"

"Chỉ cần còn con trai, thì sẽ có được nhiều cháu trai, cháu xem không phải doanh trưởng Dương kia lại cưới thêm một người sao? Rất nhanh bà ta sẽ có một đứa cháu nội khác thôi."

Lời này nghe ra cũng có lý, nhưng mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, người ngoài cũng không quan tâm nhiều, rất nhanh thôi người ta lại đi bàn tán chuyện khác. Mấy mẹ con Kim Tú Châu ăn cơm xong, bếp trưởng Trương lại đóng gói cho cô một phần đồ ăn mang về.

Tiễn người đến cửa, bếp trưởng Trương không nhịn được nói với cậu đồ đệ của mình: "Doanh trưởng Giang vẫn rất may mắn." Nếu cưới cái cô Triệu Vận kia, cuộc sống sau này cũng chẳng dễ dàng.

Cậu đồ đệ nghe không hiểu, nghi hoặc nhìn về phía sư phụ mình.

Bếp trưởng Trương gõ đầu cậu, "Con còn non lắm."

Trên đường về, Hạ Nham xách theo hộp cơm đi cạnh Kim Tú Châu, một hồi lâu mới đột nhiên ngẩng đầu nói với cô: "Con cảm thấy Dương Anh Hùng có hơi đáng thương."

Cậu vẫn luôn cảm thấy mình đáng thương, ba không còn, mẹ bỏ lại cậu đi lấy chồng mới, chú thím chiếm hết tài sản nhà cậu, còn đối đãi không tốt với cậu, bà nội cũng không dám nói năng gì bởi bà sợ về sau mình già rồi chú thím sẽ bỏ mặc bà.

Nhưng Dương Anh Hùng thì không giống vậy, rõ ràng là cậu ấy có ba, vì sao lại còn đáng thương như vậy?

Hạ Nham nghĩ thầm, nếu ba mình còn, chú thím nhất định không dám như vậy với cậu, bà nội cũng sẽ có ý kiến.

Kim Tú Châu cũng không biết nên an ủi cậu như thế nào, dù gì cô đã từng gặp người còn đáng thương hơn. Những người này và chuyện này cũng không thể nào làm cô động lòng.

Cô chỉ có thể xoa đầu cậu, "Sau này lớn lên thì ổn thôi."

Hạ Nham cúi đầu, không nhịn được nhỏ giọng nói thầm một câu, "Nếu không thích cậu ấy, vậy đừng sinh ra là được."

Kim Tú Châu không nghe thấy nhưng Phó Yến Yến đứng cạnh nghe được. Cô bé không khỏi nhìn sang Kim Tú Châu. Trong lòng nghĩ, đây cũng là câu đời trước cô bé muốn nói.

Giang Minh Xuyên nửa đêm mới về, đồ ăn đã nguội cả. Kim Tú Châu bảo anh đi tắm rửa, cô vào phòng bếp hâm nóng đồ ăn, anh đi tắm rửa rất nhanh, tới khi Kim Tú Châu gọi anh vào ăn cơm thì thấy người đã nằm ngủ trên giường rồi.

Cô thấy vậy không gọi anh nữa, mang đồ ăn vào bếp giữ ấm.

Kim Tú Châu đỡ anh nằm thẳng lại nghe thấy tiếng ngáy đinh tai nhức óc. Cô tức giận đạp anh một cái. Anh dường như cảm thấy nhưng không tỉnh lại, chỉ theo bản năng vươn tay kéo chăn đắp cho cô, còn vỗ vỗ lưng cô. Kim Tú Châu đột nhiên cảm thấy không sao cả, cũng nhắm hai mắt lại.

Một giấc ngủ dài đến buổi sáng ngày hôm sau, khi Kim Tú Châu dậy, trong nhà chỉ còn lại có hai người cô và con gái.

Con gái ngồi chơi trong phòng khách, nhìn thấy cô dậy thì bảo: "Ba nấu cháo ở trong nồi."

Kim Tú Châu rửa mặt xong xuôi rồi đi xuống bếp múc cháo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!