Kim Tú Châu nói được thì làm được, sẩm tối ngày hôm sau cô bưng một đĩa bánh táo đỏ qua cho Uông Linh. Uông Linh đưa cho cô một xấp giấy thật dày, có giấy viết thư, giấy trắng, còn cả giấy có hoa văn, Uông Linh còn hỏi cô, "Em có cần vải dệt không? Nhà máy của bọn chị gần đây có đơn đặt hàng gặp trục trặc, may là mới chỉ làm một nửa. Một nửa này bọn chị quyết định bán rẻ tiêu thụ nội bộ.
Nếu em cần chị lấy cho em một ít, toàn là nguyên liệu tốt, người ta định đặt làm bộ chăn ga gối cao cấp, nhưng chị thấy để làm quần áo cũng khá đẹp."
Kim Tú Châu nghe xong thì động lòng, "Hoa văn như thế nào ạ?"
"Kiểu gì cũng có, có thuần màu lam, thuần màu trắng, cũng có loại có hoa văn, mua nhiều chút cũng không thiệt đâu. Mấy thứ đó bán ở cửa hàng bách hóa trên thành phố, một bộ bán bảy tám chục đồng. Lần này thật sự là bán lỗ đấy, bọn chị bán rẻ giá chỉ có mười đồng, em mua nhiều thì chị để giá rẻ cho em. Nói thật chứ, em cũng có hai đứa con, để lại mấy năm nữa tới khi hai đứa kết hôn còn có thể dùng.
Thứ này lại không xấu, thật sự rất đẹp, chị tính mua cho mình bốn năm bộ đấy."
Nếu Uông Linh đã mở miệng, Kim Tú Châu chắc chắn không thể từ chối. Cô tính toán tiền trong tay, sảng khoái nói: "Vậy được, chị lấy cho em một bộ trước, nếu đẹp em lại mua thêm, tính em vốn keo kiệt, dù gì vẫn là đồ chưa sờ tận tay, vẫn chưa tin tưởng lắm."
Nghe xong lời này, Uông Linh không nghĩ Kim Tú Châu không tin mình mà ngược lại còn cảm thấy cô là người hào phóng, cười nói: "Được, vậy chị lấy cho em một bộ, tính tám đồng, không lời của em đồng nào."
"Vậy cảm ơn chị, em muốn loại có hoa văn."
"Được."
Kim Tú Châu cầm giấy về nhà, quả nhiên Uông Linh lấy cho cô toàn giấy đẹp, mua bên ngoài chắc tốn không ít tiền.
Phó Yến Yến đi đằng sau, không nhịn được hỏi: "Giờ mẹ và cô Uông là bạn tốt ạ?"
Kim Tú Châu vuốt tờ giấy ừ một tiếng, "Đương nhiên."
Phó Yến Yến quay sang nhìn cô.
Kim Tú Châu cũng xoay đầu nhìn cô bé, cười nói, "Con biết người báo cáo công việc ở nhà ăn của mẹ là ai không?"
Phó Yến Yến nhíu mày, "Không phải là cô Lưu sao?"
Kim Tú Châu mím môi cười, "Là cô ta, nhưng cũng không phải là cô ta."
Phó Yến Yến không hiểu lắm. Cô bé nghiêng đầu, đột nhiên nhớ tới buổi tối hôm qua cùng ăn cơm với Triệu Vận. Có thể là vì cô bé là người hẹp hòi, trước nay cô bé vẫn không thích hai mẹ con Triệu Vận. Đời trước tất cả mọi người đều nói Triệu Vận ôn nhu thiện lương, Đường Doanh ngoan ngoãn thông minh, nhờ sự tác động của hai mẹ con họ, cô bé và Kim Tú Châu chính là kẻ cướp và trò cười.
Kim Tú Châu giải thích đơn giản, "Sau khi xảy ra chuyện Lưu Hồng Nguyệt tìm đến ai đầu tiên?"
Triệu Vận. Phó Yến Yến thầm trả lời.
Không biết Kim Tú Châu nghĩ tới điều gì, cười lạnh một tiếng, "Vì sao cô ta không đi tìm người khác mà lại đi tìm Triệu Vận? Là bởi vì tin được Triệu Vận à? Lưu Hồng Nguyệt chỉ mới quen Triệu Vận một thời gian ngắn, không phải cô ta đi tìm cô Uông của con thì đáng tin hơn sao? Còn chả phải trong lòng cô ta nghĩ Triệu Vận có liên đới hơn sao? Triệu Vận sẽ áy náy giúp cô ta giải quyết khốn cảnh trước mắt.
Mà Triệu Vận mới chuyển tới đây chỉ hai ba tháng, cũng có qua lại với Lưu Hồng Nguyệt, sao lại không biết tính tình của cô ta? Triệu Vận không hỏi thăm chuyện công việc với người khác mà lại cố tình hỏi Lưu Hồng Nguyệt, con không cảm thấy rất kỳ lạ sao?"
Kim Tú Châu vừa nói như vậy, Phó Yến Yến đã hiểu.
Đúng là cô Uông là vợ đoàn trưởng Nghiêm, là người tương đối có tầm ảnh hưởng trong số vợ lính, tính cách cũng rất dễ chịu. Giữa mấy người vợ lính có xảy ra chuyện phần lớn đều tìm cô ấy hòa giải. Theo lý thuyết nếu gặp phải chuyện này, Lưu Hồng Nguyệt hẳn là phải đi tìm cô Uông, nhưng thím ta lại đi tìm Triệu Vận.
Khi gặp khó khăn phản ứng đầu tiên của mọi người là tìm người có thể giúp được mình, vì sao Lưu Hồng Nguyệt cảm thấy Triệu Vận có thể giúp được thím ấy? Bởi vì Triệu Vận thiện lương ôn nhu? Không phải, là do thím ấy cảm thấy trong chuyện này, Triệu Vận có lỗi với thím ấy. Triệu Vận cần phải giúp thím ấy, bằng không đối phương cũng gặp xui xẻo.
Mà tối hôm qua điều Triệu Vận nói cũng chứng thực điểm này, có điều Triệu Vận rất thông minh tìm cô Uông, nhờ bữa cơm tối qua nói hết sự thật ra, còn nhẹ nhàng bâng quơ loại bỏ sự liên can của mình, như vậy sau này Lưu Hồng Nguyệt có đứng ra đổ lỗi thì mọi người sẽ cảm thấy Triệu Vận vô tội.
Mỗi ngày đi theo Kim Tú Châu, Phó Yến Yến thường xuyên nghe mẹ và thím Tiền buôn chuyện, cũng gần như biết hết chuyện của mấy người vợ lính. Cô bé cũng rõ Lưu Hồng Nguyệt là người như thế nào. Thím ta có tâm địa hẹp hòi, hay ghen ăn tức ở, chuyện xấu của thím ta lan xa, tỷ như trực tiếp đi tìm lãnh đạo trường quân đội của doanh trưởng Thích gây chuyện, hay chuyện đến nhà người khác cãi nhau… Đầu óc thím ta cũng chả thông minh gì, chuyện báo cáo lần này nếu không có ai xúi bẩy bên tai thì thím ấy sẽ không tự nghĩ ra.
Hiểu rõ được mấy điểm này, lưng Phó Yến Yến đổ mồ hôi lạnh. Cô bé đột nhiên nghĩ tới chuyện đời trước, lúc ấy thanh danh của cô bé và Kim Tú Châu trong doanh trại càng ngày càng kém, chỉ cần vừa ra khỏi cửa, ai thấy hai mẹ con họ cũng chỉ chỉ trỏ trỏ. Những chuyện đó có phải cũng liên quan đến Triệu Vận không?
Kim Tú Châu thấy con gái cúi đầu im lặng không nói gì thì cho rằng cô bé chưa hiểu ra, bèn duỗi tay xoa xoa đầu nhỏ của cô bé, "Con còn nhỏ, không hiểu không sao, mẹ cũng chỉ thuận miệng nói thôi."
Nếu còn ở triều Đại Cảnh, Kim Tú Châu nhất định sẽ phân tích rõ ràng cho cô bé mấy thủ đoạn nhỏ nhặt này. Cuộc sống ở hậu viện của phụ nữ không dễ dàng gì, chỉ cần không để ý một chút thôi là mất mạng. Giống như chuyện vợ trước của Hầu gia, nuôi dưỡng tứ tiểu thư vừa đơn thuần lại đỏng đảnh. Khi bà ta mất, tứ tiểu thư trở thành đứa nhóc đáng thương không còn ai bảo vệ, cuối cùng mới vừa cập kê đã phải gả cho một người goá vợ.
Nhưng nơi này không giống vậy, Yến Yến không cần đối phó với một đám người lòng lang dạ sói ở hậu trạch. Cô bé có thể đi học, có thể đi làm, có thể sống một đời hạnh phúc với một nửa của mình, sẽ trải qua một cuộc sống có niềm tin có hy vọng. Những chuyện thâu tóm lòng người này chỉ cần cô bé hiểu biết sơ sơ để đừng gây hại cho mình là được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!