Chương 22: (Vô Đề)

Buổi tối ngày hôm đó, chồng Lưu Hồng Nguyệt dẫn theo con trai tới cửa tới xin lỗi.

Người đàn ông này tầm ba bốn mươi tuổi, cũng không cao lắm, cỡ trên dưới 1m75, mày rậm mắt to, đôi mắt đen bình tĩnh toát lên sự chính trực. Cậu bé đứng sau lưng anh cỡ mười một mười hai tuổi, làn da rất đen, để tóc húi cua, ánh mắt có hơi hung dữ, nhưng khi nhìn sang bố đứng bên cạnh lại có vài phần sợ hãi.

Trên người cậu bé có rất nhiều vết roi, vừa nhìn là biết bị bố cậu đánh, trong tay bố cậu cầm một túi to. Kim Tú Châu lơ đãng liếc nhìn, thấy bên trong có hai hộp sữa mạch nha, hai túi kẹo sữa thỏ trắng, hai hộp hoa quả đóng hộp cùng một túi bánh quy to, cộng lại cũng không ít tiền.

Thích Mẫn giải thích lý do, sau đó lạnh mặt bảo con trai nói xin lỗi.

Hôm nay cũng do việc này gây náo động nên anh mới biết được Lưu Hồng Nguyệt gây ra nhiều chuyện như vậy. Vợ Giang Minh Xuyên lúc mới tới có đến nhà đoàn trưởng Nghiêm ăn cơm, tối đó anh huấn luyện bên ngoài không đến được. Con trai anh bắt nạt con trai Giang Minh Xuyên, việc này anh cũng không biết gì, càng đừng nói tới chuyện Lưu Hồng Nguyệt báo cáo công việc của vợ Giang Minh Xuyên.

Vợ Giang Minh Xuyên không làm việc ở nhà ăn, rất nhiều người tới ăn cơm đều nói đáng tiếc, lúc ấy anh cũng cảm thấy như vậy, không ngờ lại do Lưu Hồng Nguyệt làm.

Từ trước đến nay anh làm việc quang minh lỗi lạc, nhưng không ngờ tất cả đều thua trong tay Lưu Hồng Nguyệt và con trai.

Giờ anh đang sống ở ký túc xá, nếu không phải bởi vì việc này thì căn bản sẽ không về nhà. Tối hôm qua anh và Lưu Hồng Nguyệt cãi nhau một trận to, thấy cô ta không chút nào hối cải, nên mới đánh con trai một trận trước mặt cô ta.

Cậu bé cúi đầu vùng vằng bước lên trước hai bước, sau đó lí nhí nói: "Xin lỗi."

Lông mày Thích Mẫn nhăn tít lại, lớn tiếng trách cứ: "Chưa ăn cơm à? Con xin lỗi ai thế?"

Thân thể cậu bé run lên, đôi mắt đỏ ửng, lớn tiếng nói: "Xin lỗi, Hạ Nham."

Hạ Nham đứng ở đằng sau Giang Minh Xuyên và Kim Tú Châu. Lần đầu tiên cậu gặp phải chuyện này, có chút luống cuống ngẩng đầu nhìn về phía ba mẹ, Kim Tú Châu không can thiệp vào, chỉ nói: "Tự con quyết định xem có tha thứ hay không?"

Kim Tú Châu chưa từng coi Hạ Nham là một cậu bé, có lẽ trong lòng cô vẫn bất giác nghĩ mình là người của triều Đại Cảnh. Ở triều Đại Cảnh, trẻ con bằng tuổi Hạ Nham đã có thể tự mình lập môn hộ rồi.

Hạ Nham nghĩ một lát, "Tha thứ cho anh cũng được, nhưng sau này anh không được bắt nạt người khác, không chỉ em, các bạn khác cũng không được bắt nạt."

Thích Khang gật đầu, giơ tay lau nước mắt.

Thích Mẫn chẳng hề thương hại bảo: "Trả lời."

Thích Khang lập tức nghẹn ngào nói: "Được."

Thích Mẫn nhìn về phía hai vợ chồng Kim Tú Châu, sắc mặt dịu lại, sau đó dịu giọng nói với Hạ Nham: "Lần sau nó lại bắt nạt cháu thì báo với chú, chú đánh gãy chân nó."

Nghe vậy, Thích Khang sợ tới mức run lên bần bật, Hạ Nham cũng hơi sợ hãi nhìn về phía ông chú hung dữ này.

Thích Mẫn lại nói với Kim Tú Châu: "Trước đó anh không biết những chuyện Lưu Hồng Nguyệt làm, nhưng vợ chồng là một, công việc của em dâu ở nhà ăn quả thật là do cô ấy ở giữa gây khó dễ, sau này mỗi tháng anh sẽ trích hai mươi đồng tiền lương cho em, để đền bù tổn thất."

Vốn dĩ anh cũng định dẫn Lưu Hồng Nguyệt sang đây xin lỗi, nhưng Lưu Hồng Nguyệt giống hệt người điên, khóc lóc kêu gào ở trong nhà, đối với người phụ nữ đó, anh đã không còn bất kỳ chút kiên nhẫn nào.

Trước đây là mẹ anh bị bệnh nên anh xin nghỉ phép về nhà đi xem mắt. Lúc xem mắt là em họ Lưu Hồng Nguyệt, tới lúc kết hôn mới phát hiện là Lưu Hồng Nguyệt, nhà họ Lưu và mẹ anh quỳ trước mặt cầu xin anh đừng làm to chuyện, nói cưới ai cũng giống nhau…

Hiện giờ ngẫm lại mới thấy nực cười làm sao, sao có thể giống nhau được? Nhà người khác thì hoà thuận vui vẻ, chỉ có nhà bọn họ cãi vã không thôi. Anh cũng từng thử sống hòa hợp với cô ta, nhưng con người cô ta về căn bản không biết phân biệt trắng đen, chướng mắt hết người này đến người kia. Hễ cô ta thấy người khác sống tốt là ghen ghét, nói xấu sau lưng người ta, căn bản không có cách nào thay đổi.

Anh rất nhiều lần muốn hỏi mẹ anh, trước đó vì sao một hai ép anh phải kết hôn, cuộc hôn nhân như vậy thật sự cần thiết sao?

Nghe thấy vậy, Kim Tú Châu thay đổi góc nhìn về anh ta một chút, nhưng vẫn từ chối, "Không cần đâu, em đã tìm được việc khác rồi. Con người em trước nay vẫn luôn tách biệt rõ ràng, anh là anh, Lưu Hồng Nguyệt là Lưu Hồng Nguyệt, em cũng không cần anh đền bù, anh có thể đưa con trai tới xin lỗi cũng đã rất tốt rồi."

Nếu cô nhận số tiền kia, công sức chuẩn bị cho hôm nay không phải là đi tong sao. Kim Tú Châu đâu có ngốc. Nhưng cô nhìn ra được, người này chính trực hơn Lưu Hồng Nguyệt nhiều.

Thích Mẫn thấy Kim Tú Châu hiểu rõ lý lẽ thì gật đầu, đặt quà tặng trong tay xuống góc tường, "Mấy thứ này để cho bọn trẻ ăn, hai người nhận đi, không quấy rầy cả nhà nữa."

Anh nhìn Giang Minh Xuyên, cũng không nói thêm gì nữa, im lặng dẫn con trai ra về.

Đi được mấy bậc cầu thang, Thích Mẫn nghe thấy phía sau truyền đến tiếng đóng cửa, bước chân anh dừng lại, trong đầu không khỏi nhớ tới cảnh tượng vừa rồi. Khi anh gõ cửa, cô bé nhỏ nhất nhà ra mở cửa rồi quay đầu gọi ba mẹ. Vợ Giang Minh Xuyên và con trai đang viết viết vẽ vẽ gì đó bên bàn. Giang Minh Xuyên từ trong bếp lau tay bước ra, đồ đạc trong nhà cũng được sắp xếp rất ấm áp, rõ ràng chỉ là cảnh tượng rất đơn giản nhưng anh lại chưa bao giờ trải qua.

Thích Khang thấy ba không đi nữa, nhỏ giọng gọi một tiếng, "Ba."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!