Ngày hôm sau Giang Minh Xuyên mang một chồng báo về, Kim Tú Châu bảo hai đứa nhỏ chép lại địa chỉ tòa soạn báo, còn cô thì gấp tranh đã vẽ xong bỏ vào phong thư. Mỗi phong thư bỏ hai bức tranh, một bức vẽ bút chì, một bức vẽ bút lông. Các bức họa đều khác nhau vì cô sợ những người ở các tòa soạn đó quen biết nhau, đến lúc đó sẽ nhận ra.
Phó Yến Yến cầm báo tra ra được địa chỉ rồi thì sẽ đưa cho Hạ Nham để cậu viết lại lên giấy.
Cuối cùng hai đứa bé tổng hợp được mười một địa chỉ tòa soạn báo, cộng thêm tòa soạn mà Phương Mẫn đề cử cho Kim Tú Châu là mười hai nơi. Kim Tú Châu bỏ những bức tranh mình đã vẽ vào các phong thư, dán kín rồi dán tem lên.
Sáng sớm hôm sau, Kim Tú Châu dẫn con gái ra hòm gửi thư nơi cổng lớn doanh trại. Thường ngày người của bưu cục sẽ đến phát thư, cũng tiện thể nhận thư mang đi, chỉ cần báo một tiếng với đồng chí trực ban là được.
Kim Tú Châu cầm mười hai phong thư và tiền đặt lên bàn phòng trực ban bên cạnh cổng lớn, chào hỏi người ta rồi đi về.
Trên đường về, còn tiện đường đi Cung Tiêu Xã bộ đội mua đồ ăn.
Phó Yến Yến đi theo phía sau, nhịn không được hỏi: "Ngày hôm qua lời thím Tiền nói con nghe thấy rồi."
Thím ấy bảo chuyện công việc của Kim Tú Châu là do Lưu Hồng Nguyệt báo cáo. Trong trí nhớ của cô bé, đời trước không xảy ra những việc này, chắc do đời trước "Kim Tú Châu" không có chỗ nào khiến Lưu Hồng Nguyệt kia ghen ghét.
Tuy rằng cô bé cũng thấy rất kỳ lạ, vì sao Kim Tú Châu ở thế giới này lại biết làm nhiều thứ như vậy? Cô biết làm rất nhiều món ăn ngon, biết thêu thùa, biết vẽ tranh biết viết chữ…
Phó Yến Yến không muốn nghĩ sâu hơn, hiện giờ ở trong lòng cô bé, thế giới này và thế giới kia khác biệt, "Kim Tú Châu" cũng là hai người khác nhau.
Có lẽ, khi còn nhỏ Kim Tú Châu lén tìm người có bản lĩnh trong thôn học những thứ này, dù gì cô cũng chăm chỉ nỗ lực như vậy.
Kim Tú Châu nghe hỏi vậy, biết con bé này lại nghĩ quá nhiều rồi, sợ trong lòng con gái tức giận, nên giải thích: "Yên tâm, trong lòng mẹ hiểu rõ."
Phó Yến Yến nhìn cô không nói lời nào.
Kim Tú Châu cho rằng cô bé coi thường mình, tức giận nói: "Mẹ con cũng không phải người hiền lành gì, sao có thể để mặc cô ta ức h**p? Nhưng cũng đâu thể kích động tìm tới cửa cãi nhau với cô ta? Như thế thì có ích lợi gì, cũng không phải người ta không có miệng, có khi còn chọc lại để mình tức điên, lúc ấy không dưng bị rước lấy chê cười. Chuyện này không được vội vàng, cơ hội dành cho người có kiên nhẫn."
Nếu là trước kia, nhất định Kim Tú Châu sẽ chạy đến cửa nhà Lưu Hồng Nguyệt khóc lóc thảm thiết, cầu xin cô ta buông tha cho mình, còn khiến cho rất nhiều người đồng tình. Nhưng giờ cô không phải thiếp thất trong Hầu phủ, cô là vợ Giang Minh Xuyên, nhất cử nhất động của cô đều liên quan đến thể diện của Giang Minh Xuyên và cả nhà.
Nếu bù lu bù loa lên mà bị người khác biết thì nhất định sẽ bị bàn ra tán vào, còn làm cho những người không rõ đầu đuôi câu chuyện nghĩ cô sợ đối phương. Loại chuyện mất nhiều hơn được cô sẽ không làm.
Phó Yến Yến gật đầu cái hiểu cái không, cô bé không rõ lắm cơ hội theo lời cô là gì.
Những ngày tiếp theo, Kim Tú Châu an tâm ở nhà vẽ tranh, nếu phát hiện địa chỉ tòa soạn báo mới là vội vàng ghi nhớ, sau đó kiên nhẫn gửi tranh đi.
Hạ Nham đi học, trong nhà cũng yên tĩnh không ít, có điều rất nhanh cậu đã về kể rằng cậu có bạn mới.
Bạn mới của cậu họ Ngụy, "Ba mẹ cậu ấy đi công tác ở tỉnh xa, bà nội đón cậu ấy sang đây sống. Lúc còn ở chỗ cũ cậu ấy đã học xong lớp một rồi, sang đây học tiếp lớp hai, bây giờ ngồi cùng bàn với con. Nhưng mà cậu ấy không thích nói chuyện, lúc nào cũng đọc sách, còn thích đọc sách hơn mẹ với em."
Kim Tú Châu nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, khen cậu: "Tiểu Nham thật giỏi giang, nhanh như vậy đã có bạn mới rồi."
Hạ Nham còn vui vẻ nói: "Cậu ấy đẹp trai lắm, da trắng vô cùng, mà có mấy thứ cậu ấy nói con cũng không biết là gì."
Sau đó quay đầu hỏi Giang Minh Xuyên, "Ba ơi, tên lửa là cái gì ạ? Còn cả trạm vũ trụ, quốc gia chúng ta có ạ?"
Giang Minh Xuyên trả lời cậu, "Quốc gia chúng ta có tên lửa, tạm thời chưa có trạm vũ trụ. Nhưng sau này nhất định sẽ có, đó là trạm thành lập ở trong vũ trụ, cụ thể thì ba cũng không rõ lắm."
Hạ Nham à một tiếng, sau đó trề môi, "Hóa ra có mấy thứ này ạ, con cho rằng cậu ấy lừa con. Cậu ấy chê con ngốc, con mới bảo con ngốc nhất nhà, cậu ấy có bản lĩnh thì tới tìm em gái con mà nói."
"…"
Phó Yến Yến mặt mày vô cảm nhìn cậu, chuyện này quan hệ cái rắm gì tới cô bé?
Kim Tú Châu nghe xong phì cười, "Có rảnh thì dẫn cậu ấy tới nhà chơi, mẹ làm món ngon cho mấy đứa ăn."
Hạ Nham vui mừng đáp: "Vâng." Đây là lần đầu tiên cậu chủ động kết bạn.
Cũng không biết có phải do Kim Tú Châu cổ vũ hay không, cuối tuần Hạ Nham dẫn cậu bạn mới về nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!