Chương 20: (Vô Đề)

Trước khi Hạ Nham khai giảng một ngày, công việc của Kim Tú Châu ở nhà ăn gặp trục trặc. Nguyên nhân là có người báo cáo với lãnh đạo, Kim Tú Châu biển thủ nguyên liệu nấu ăn của nhà ăn, còn thường xuyên mang đồ ăn của nhà ăn về nhà.

Việc này quả thật không cách nào giải thích rõ ràng, vì cho dù mỗi ngày nấu cơm theo đầu người thì cũng sẽ phải làm dư ra một ít, đề phòng có người ăn không đủ no hoặc có lý do khác, nhất định là sẽ còn thừa. Đồ ăn còn dư và cơm sáng thì đều để cho lính hậu cần làm việc ở nhà ăn. Có đôi khi không đủ thì mọi người cũng sẽ tự xào cho mình món gì đó ăn. Sau khi Kim Tú Châu đến làm, đồ ăn dư nhiều sẽ để cô mang về nhà. Làm vậy cũng tránh lãng phí vì thật ra cũng không đáng bao nhiêu.

Lãnh đạo phía trên nếu có biết cũng sẽ không nói gì, nhưng nếu việc này bị đồn thổi ra ngoài thì việc Kim Tú Châu làm lại bị coi là chiếm lợi của bộ đội, gây ra ảnh hưởng không tốt.

Hơn nữa còn có nhiều chị vợ lính trong lòng không phục, Kim Tú Châu không chỉ được nhận tiền lương, còn lấy nguyên liệu nấu ăn của bộ đội, ai biết cô ta lấy về bao nhiêu? Chẳng trách nuôi hai đứa con đều vừa cao vừa béo. Đặc biệt Kim Tú Châu còn thường xuyên tặng người khác điểm tâm mình làm, việc này không ít người đã chứng kiến.

Kim Tú Châu được bếp trưởng Trương mời tới nên việc này cũng là bếp trưởng Trương ra mặt nói với cô: "Hiện tại nhóm các chị vợ lính phản ứng rất gay gắt với việc này, trước tiên cháu hãy ở nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian, chờ qua giai đoạn này rồi xem xét lại."

Kim Tú Châu nghe vậy thì trong lòng không thể không cảm thấy mất mát, nhưng cô điều chỉnh tâm trạng rất nhanh rồi nói thẳng: "Được ạ, chỉ là lại gây thêm phiền phức cho chú rồi, đến lúc đó rồi tính, nếu không quay lại làm cũng không sao ạ, cũng không thể làm chú khó xử."

Nói xong trên mặt cô lộ ra vẻ rối rắm, sau đó nói tiếp: "Nhưng mà sau khi cháu rời nhà ăn thì bên mình không thể làm những món điểm tâm cháu đã làm. Những món đó đều là tổ truyền của nhà cháu, theo lý thuyết là thuộc về cháu, tự làm ăn thì được, nhưng không thể làm rộng rãi ra bên ngoài."

Tuy rằng lúc chế biến Kim Tú Châu cố ý tránh người khác, nhưng có một số món có cách làm đơn giản, chỉ cần nhìn qua vài lần là có thể làm ra được.

Cô cũng không phải là người để mình chịu thiệt. Bản thân cô có thể nghỉ việc, nhưng nhà ăn không thể xuất hiện món điểm tâm cô mang đến, thế này thì có gì khác qua cầu rút ván đâu?

Bếp trưởng Trương còn lo lắng Kim Tú Châu ăn vạ không chịu đi, dù sao làm ở đây mỗi tháng cũng có hai mươi đồng tiền lương. Chú nghe vậy thì nhẹ nhàng thở phào và còn có chút cảm động, nói gần nói xa thì Kim Tú Châu cũng biết nghĩ cho chú ấy.

Khi nghe Kim Tú Châu nói như vậy, không cần đắn đo chú đã nói: "Còn làm cái rắm, đừng ai mong được ăn những món điểm tâm đó của cháu, chúng đi mà ăn màn thầu."

Đứa báo cáo Kim Tú Châu chẳng phải đang ghen tị đến mức đỏ mắt rồi sao. Kim Tú Châu làm ở nhà ăn nửa năm, là người có chừng mực hơn bất cứ ai. Cho dù túi bột mì đã mở để ở một góc trong nhà ăn thì cô cũng không động vào, nếu cần dùng thì đưa tiền của mình tìm người mua hàng mua giúp.

Không phải chú ta thổi phồng, mà với những món điểm tâm Kim Tú Châu làm, nếu còn ở thời địa chủ trước kia thì sẽ thành chiêu bài của cửa hàng, không thấy mỗi khi lễ Tết đều có rất nhiều người tới phòng bếp đóng gói những món đó mang đi tặng lễ à?

Kim Tú Châu nhìn bếp trưởng Trương cười, "Có những lời này của chú là cháu an tâm rồi."

Buổi trưa khi Giang Minh Xuyên về nhà ăn cơm, Kim Tú Châu nói chuyện này lại với anh.

Giang Minh Xuyên nhìn cô, thấy vẻ mặt cô bình tĩnh thì không biết cô đang nghĩ gì, đành phải an ủi: "Không làm nữa thì thôi, lại đỡ vất vả hơn một chút, ngày nào cũng dậy sớm ngủ muộn, rất hại thân thể, tiền lương của anh đủ cho nhà mình ăn uống."

Kim Tú Châu nghe xong cũng chẳng thấy vui hơn chút nào mà chỉ hỏi anh, "Không thể biết là ai báo cáo sao?"

Giang Minh Xuyên lắc đầu, "Nặc danh, không tra được."

Kim Tú Châu nhíu mày. Hai đứa nhỏ một trái một phải nhìn cô, nhận thấy không khí kỳ lạ, cũng không dám nói gì.

Giang Minh Xuyên cho rằng cô vẫn không cam lòng, anh trấn an: "Anh nghe nói quân đội sang năm cũng định mở trường học, em học tập cho tốt, không chừng sang năm cũng có thể làm cô giáo."

Lời này của anh hoàn toàn để dỗ dành cô. Nếu muốn làm cô giáo thì cũng phải có văn bằng, chưa tính việc phải tốt nghiệp đại học giống Phương Mẫn nhà bên cạnh thì ít nhất cũng cần học hết cấp ba.

Kim Tú Châu cũng biết anh là đang an ủi mình. Trong lòng cô hiểu rõ rất khó để quay lại làm việc bên nhà ăn. Mà nếu có thể trở về cô cũng không muốn, cô sao có thể gọi tới là tới đuổi đi là đi? Cô muốn cho tất cả mọi người chấn động, rằng Kim Tú Châu cô không chỉ có thể làm việc ở nhà ăn mà còn có thể làm công việc khác.

Nghĩ đến đây, ánh mắt cô trở nên kiên định, không chút do dự cự tuyệt: "Không cần, em muốn giống Phương Mẫn viết văn gửi báo."

Văn chương mà viết hay thì còn có thể lưu danh sử sách đấy, không thấy mấy bài thơ trong sách của Hạ Nham à? Đều là của tiền nhân viết.

"…"

Giang Minh Xuyên nhìn Kim Tú Châu hứng thú bừng bừng, vẻ mặt anh có chút phức tạp, không rõ cô lấy đâu ra tự tin nhiều như vậy?

Anh chưa kể với cô rằng nhà Phương Mẫn điều kiện rất tốt, ông bà ngoại cô ấy đều là ngôi sao sáng trong giới văn học. Khi còn nhỏ anh từng được gặp vài lần. Đây cũng là lý do vì sao lần trước khi anh dẫn Kim Tú Châu tới nhà đoàn trưởng Nghiêm ăn cơm thì cô ấy lại chủ động mở miệng giải vây giúp.

Nhưng từ nhỏ tính cách của Phương Mẫn đã thích yên tĩnh. Cô ấy không thích nơi đông người, chuyện này có liên quan đến chuyện cô ấy trải qua khi còn bé, do vậy khi anh và cô ấy gặp nhau bên ngoài cũng rất ít khi nói chuyện chào hỏi.

Kim Tú Châu không biết những chuyện này, nhưng cô tin tưởng chắc chắn rằng người khác có thể làm được thì nhất định mình cũng làm được.

Vì thế những ngày tiếp theo, Kim Tú Châu thường xuyên sang nhà Phương Mẫn mượn sách đọc, khi đọc xong một quyển còn nghiêm túc viết bút ký tổng kết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!