Hai người đi thẳng đến huyện thành.
Đường cũng không dễ đi, đều bị tuyết bao phủ, mỗi bước đi đều để lại một dấu chân, Kim Tú Châu đi một đôi giày vải bông, chẳng mấy chốc đôi giày đã ướt sũng, đi một hồi lâu, hai chân cô đã bị lạnh tới phát đau.
Hai người cũng không biết đã đi bao lâu, trời đất vốn bị sương mù mênh mông bao phủ, tới khi bọn họ đi đến huyện thành trời đã sáng rõ. Có thể do sức khỏe củathân thể này rất tốt, Kim Tú Châu cũng không cảm thấy mệt lắm, đổi thành cô của trước kia e là chân đã đau không đi nổi, mười mấy năm sống trong nhung lụa, không chỉ làmthay đổi thân thể của cô, cũng thay đổi cả tư tưởng của cô, cô biết lúc này mình không thể than khổ, cho nên không than thở lấy một câu, chỉ đi theo thật sát đằng sau người đàn ông.
Cũng may người đàn ông dường như cũng nhận ra, cố ý đi chậm lại một chút, còn quay đầu lại nói với cô: "Cô dẫm lên dấu chân của tôi đi."
Kim Tú Châu có hơi sửng sốt, ngay sau đó cúi đầu đáp vâng. Trong lòng thấy ấm áp, là lần đầu tiên cô được người khácdùng phương thức này quan tâm.
Hầu gia đã từng đối tốt với cô, nhưng cái loại tốt đó giống như là đối đãi với chó con mèo con, cảm thấy nó đáng yêu cho nên nhiều thêm vài phần yêu thích, kỳ thật trong thâm tâmlà khinh thường cô. Đương nhiên, ông ta đối với những người khác cũng thế, nhẫn tâm tới độ cho dù chính thê cùng chung chăn gối hai mươi năm, nói giết làgiết, nhưng người đàn ôngnày thì không giống vậy.
Kim Tú Châu áp xuống suy nghĩ trong lòng, nghĩ tới việc con đường sau này phải đinhư thế nào, sống ở Hầu phủ đã lâu, cô sớm đã dưỡng thành thói quen đi một bước nghĩba bước. Không còn cách nào khác, cô không có con, cũng không chỗ dựa, chỉ có thể càng thêm cẩn thận, cũng là nhờ sự cẩn thận này mới khiến cô bình yên vô sự nhận thịnh sủng mười mấy năm.
Có điều, mọi suy tính của cô ngay khi tới huyện thành đều tan thành mây khói, Kim Tú Châu phát hiện dườngnhư mình đã mượn xác hoàn hồn đến một nơi hoàn toàn xa lạ. Lúc trước tuy rằng cảm thấy trang phục và kiểu tóc của người ởnơi này có chút kỳ quái nhưng cô cũng không nghĩ sâu hơn, cho rằng ở nông thôn vì tiện làm việc mới ăn mặc như vậy, giống như khi còn nhỏ trong nhà cô nghèo, mẫu thân ra đồnglàm việc cũng sẽ cuốn tay áo và ống quần lên, sau này khivào Hầu phủ cô mới biết được làm như vậy là chướng tai gai mắt.
Thế nhưng trên đường phố ở đây nam nữ đều là ăn mặc giống như vậy, đàn ông thì để tóc ngắn, phụ nữ thì phần lớn là tết tóc hai bên hoặc là để tóc ngắn tới mang tai, trên đường phố rộng lớn, thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy người cưỡi trên cái xe có hai bánh bằng sắt. Chỉ lànơi này nhìn thế nào cũngkhông giống một địa phươnggiàu có, trên đường phố có thể nhìn thấy những căn nhà thấp bé rách nát, được xây dựng không theo lề lối gì, so với triều Đại Cảnh phồn vinh hưng thịnh thì kém xa, càng đừng nói là nhìn thấyngười có đeovàng đeo bạc.
Giang Minh Xuyên dẫn Kim Tú Châu đi về hướng đồn công an của huyện thành, khi đi đến cửa đồn công an anh nói: "Cô đứng đây chờ tôi một lát, tôi đi vào có chút chuyện, xong việc sẽ ra ngay." Anh không giải thích quá nhiều, chuyển con gái đang ôm vào lòng cô.
Tuy rằng thời gian ở chung không dài, nhưng Kim Tú Châu vẫn rất tin tưởng người đàn ông trước mắt này, trực giác nói cho cô đối phương sẽ không bỏ rơi cô, bèn gật gật đầu, nhận lấy con gái. Cô bé vẫn đangngủ, dường như ngửi thấy mùi quen thuộc, theo bản năng dụi dụi vào ngựcKim Tú Châu.
Giang Minh Xuyên đi vào đồn công an.
Kim Tú Châu tò mò quan sát cảnh vật chung quanh, nhìn thấy đối diện có người ra ra vào vào, ai cũng cầm màn thầu, bánh bao ăn, tức khắc cô cũng thấy có chút đói bụng. Trên cửa lớn nhà đối diện viết bốn chữ "Tiệm cơm quốc doanh", chữ cuối cô không đọc được, nhưng căn cứ vào ký ức trong đầu của "Kim Tú Châu" kia, cô biết đây là nơi những người có tiền thường xuyên đến ăn cơm mà người khác hay nói, món ăn trong đó vô cùng đắt đỏ.
Có điều Kim Tú Châu nào phải người bạc đãi chính mình, trước khi ra khỏi nhà cô đã mang theo tất cả tiền riêng mà "Kim Tú Châu" tích cóp mấy năm nay, tổng cộng là hơn bảy mươi đồng, phiếu gạo mười cân và phiếu vải năm thước*.
*Một thước bằng 1/3m.
Ở trong mắt cô không tính nhiều, nhưng đối "Kim Tú Châu" mà nói là rất nhiều, những thứ này đều là mỗi lần Phó Kiến Quốc trở về, cô thừa dịp người kia ngủ nửa đêm trộm trong túi anh ta. Phó Kiến Quốc cũng không phải người so đo tính toán gì, phát hiện tiền thiếu cũng không nghi ngờ cô, cũng có thể là có nghi ngờ nhưng không hỏi thẳng.
Vì thế chờ khi Giang Minh Xuyên mượn xong tiền đi ra thì nhìn thấy Kim Tú Châu một tay ôm con một tay cầm bánh bao ăn.
"……"
Thật ra anh không ngờ trong người cô còn có tiền, tất cả tiền của anh đều đưa cho nhà họ Phó và nhà họ Kim, còn không đủ tiền mua vé xe đi về, đành phải đi hỏi mượn chiến hữu trước, lần sau quay lại trả người ta.
Kim Tú Châu nhìn thấy anh đi ra, còn cố ý đưa cho anh một cái màn thầu. Giang Minh Xuyên nhìn thoáng qua, anh thực sự đói bụng, do dự một chốc rồi nhận lấy ăn, đồng thời cũng đón lấy con gái cô đang ôm trong lòng, thấy cô bé còn ngủ, không nhịn được hỏi một câu, "Con bé ngủ nhiều như vậy không sao chứ?"
Kim Tú Châu hiểu lầm ý anh, giải thích: "Tôi giữ lại hai cái bánh bao, lát nữa con bé dậy rồi ăn."
Giang Minh Xuyên gật gật đầu, không nói thêm. Hai người rơi vào im lặng.
Giang Minh Xuyên đi trước, Kim Tú Châu theo thói quen đi sau anh cách chừng hai bước, anh có chút không được tự nhiên, nghĩ sau này hai người còn phải ở chung, có một số việc cần phải nói trước với cô, bèn nghiêm túc nói: "Năm nay tôi ba mốt tuổi, cha mẹ mất sớm, từ nhỏ được chiến hữu của bố tôi nhận nuôi, hiện giờ sống trong quân đội, em đi theo tôi cũng chỉ có thể theo quân, tôi sẽ tận lực chăm lo cho em và con gái, về phần em… nếu có tâm tư khác thì phải thu lại một chút."
Câu cuối cùng, ngữ khí còn nhấn mạnh.
Kim Tú Châu nghe vậy, chột dạ nhìn anh một cái, theo bản năng nũng nịu đáp một tiếng, "Biết rồi ạ."
Cô hiểu là anh là để ý chuyện tối hôm qua.
Giang Minh Xuyên nhíu mày nhìn cô, thấy không quen người khác dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với anh, nhưng cuối cùng vẫn không nói thêm gì.
Buổi sáng Kim Tú Châu thức dậy còn chưa chải đầu, mái tóc lộn xộn rối tung xõa trên vai, dường như cô còn không nhận ra, thấy anh nhìn, có hơi ngượng ngùng cúi đầu.
Giang Minh Xuyên thấy cô có phần thành thật hơn, bèn nhìn về con đường phía trước, lại nói tiếp: "Năm trước tôi nhận nuôi con trai của một chiến hữu, thằng bé tên Hạ Nham, tính tình có phần hướng nội nhạy cảm, cha cậu bé đã từng là lớp trưởng lớp tôi, tính tình cũng rất tốt."
Nói tới đây anh dừng một chút, "Nếu em không có ý kiến, chúng ta trở về sẽ nộp báo cáo kết hôn*."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!