Sáng ngày hôm sau, Kim Tú Châu ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm, bèn làm một ít bánh đậu xanh và đậu Hà Lan, nhớ tới Phương Mẫn ở ngay bên cạnh, hơn nữa cô ấy còn là cô giáo của cô, trước đây không cơ hội cảm ơn, hiện giờ vừa vặn có cớ.
Sau khi cô làm xong thì sang gõ cửa nhà hàng xóm, Phương Mẫn nghe tiếng mở cửa ra thấy là Kim Tú Châu, gương mặt lộ vẻ tươi cười, mắt thấy cái đĩa trên tay cô bèn do dự mở miệng hỏi, "Đây là?"
"Cô giáo Phương, đây là điểm tâm em làm, lúc trước không biết nhà cô giáo ở đâu, muốn cảm ơn cũng không tìm thấy người, lại sợ người bên ngoài nhìn thấy nói nọ nói kia. Bây giờ thì tốt rồi, chúng ta thành hàng xóm, cũng tiện cho em tới cửa."
Kim Tú Châu nói một hơi làm Phương Mẫn cũng không biết từ chối như thế nào, chỉ có thể nói: "Ở ngoài không cần gọi chị là cô giáo, chúng ta cũng chẳng hơn kém nhau bao nhiêu tuổi, gọi chị là Phương Mẫn là được, đồ quá quý trọng, để lại cho con em ăn đi."
"Chị đã bảo em gọi chị là Phương Mẫn, còn khách khí với em làm gì? Trong nhà vẫn còn mà, bọn trẻ đều có phần rồi, bằng không cũng sẽ không khỏe mạnh béo tốt như vậy. Chị nhận đi, không làm phiền chị sáng tác nữa. Màu vàng là bánh đậu xanh, chị cũng có thể gọi là bánh hoàng kim, bánh kia dùng đậu Hà Lan, nếu có cơ hội có thể đi vào tác phẩm của chị thì em cũng coi như nở mày nở mặt."
Phương Mẫn mím môi cười, cảm thấy Kim Tú Châu nói chuyện vừa dễ nghe lại làm người ta không từ chối được, "Vậy chị đi tìm cái cái đĩa đựng."
"Vâng."
Nhận xong, Phương Mẫn mời Kim Tú Châu vào trong ngồi một lát, Kim Tú Châu sợ quấy rầy đến cô ấy nên nói trong nhà còn có việc, sau này có rất nhiều cơ hội sang chơi.
Mọi chuyện đều sắp xếp rất khéo.
Sau khi về nhà, Kim Tú Châu dọn dẹp trong nhà một chút, sau đó bắt đầu làm cơm trưa.
Buổi chiều, khi hai đứa nhỏ còn ngủ trưa, Kim Tú Châu ngồi một mình trong phòng khách vừa ăn điểm tâm vừa thêu hoa.
Lúc gần ba giờ, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Kim Tú Châu còn tưởng là Tiền Ngọc Phượng, đứng dậy nói một câu, "Ra đây."
Ra mở cửa thì phát hiện là Phương Mẫn. Trong tay Phương Mẫn cầm một cái lon sắt lớn và hai hộp trái cây đóng hộp.
Kim Tú Châu kinh ngạc nói: "Sao chị lại sang đây? Còn mang theo đồ tốt như vậy." Rồi vội vàng bảo: "Mau vào nhà ngồi."
Phương Mẫn cười câu nệ, "Điểm tâm buổi sáng em mang sang ăn rất ngon, nhà chị cũng không có món gì ngon, đây là từ đồ mang dưới quê lên, để hai đứa trẻ ăn."
Kim Tú Châu dẫn cô ấy vào nhà ngồi, Phương Mẫn ôm đồ đi vào. Cô bảo cô ấy ngồi xuống ghế, "Chờ một chút, em đi pha trà."
"Không cần đâu, chị ngồi một lát rồi về thôi."
"Không sao đâu, chị nếm thử trà hoa em mới làm, uống ngon lắm."
Nói xong hăng hái đi vào bếp pha trà cho cô ấy, miệng còn bảo, "Cô giáo Phương, nếu chị không bận thì một lát nữa đọc thơ của em với. Không ngại chị chê cười, em cũng sáng tác mấy bài, không biết có ra gì không. Nếu chị đọc thấy hay, em cũng gửi bài đi thử."
Nghe vậy, Phương Mẫn cũng bớt ngại ngùng đi vài phần, "Ừ được."
Kim Tú Châu bưng một tách trà hoa từ trong bếp ra, nước trà màu lục nhạt, bên trên có nổi mấy cánh hoa bách hợp, tươi mát thanh nhã.
Kim Tú Châu nói được thì làm được, xoay người đi vào trong phòng lấy thơ mình viết.
Phương Mẫn cầm tách trà, chậm rãi quan sát phòng khách.
Phòng khách ngăn nắp sạch sẽ. Vì đồ đạc được bố trí đúng nơi đúng chỗ nên trông có vẻ rất rộng. Từ chi tiết nhỏ này có thể rõ ràng nhìn ra đã được người ta chú ý sắp xếp, cho nên nhìn sơ qua thấy không bị đơn điệu cứng nhắc.
Phương Mẫn rất lịch sự không ngó nghiêng nhiều, chỉ nhìn liếc qua một lần, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở khung thêu hoa trên bàn, trên tấm vải màu đen có thêu hai chú hổ con đang chơi đùa, thần thái linh động, tưởng đơn giản nhưng càng nhìn lâu càng thấy đẹp. Cô ấy không nén được quay đầu nhìn kỹ hơn.
Rất nhanh, Kim Tú Châu đã cầm thơ mình làm ra, căng thẳng đưa cho Phương Mẫn, sau đó ngồi đối diện với cô ấy, đôi mắt sáng lấp lánh chờ mong nhìn đối phương.
Phương Mẫn cầm lấy tờ giấy viết bản thảo một cách không tự nhiên, cúi đầu nghiêm túc đọc. Tổng cộng mười mấy bài thơ, lúc đầu Phương Mẫn còn cảm thấy tài văn chương rất cao, nhưng đọc một hồi không nhịn được nhíu chặt mày lại.
Kim Tú Châu thấy thế, trong lòng căng thẳng, vội hỏi: "Sao vậy ạ, là viết không hay?"
Phương Mẫn lắc đầu, cầm tập bản thảo lật lại lần nữa, chỉ ra vấn đề mấu chốt, "Thơ em viết rất tốt, gieo vần tinh tế, phương pháp sáng tác rất giống cổ nhân, nhưng bây giờ người ta viết thơ không quá chú trọng những thứ này, chúng ta đề cao việc theo đuổi nội tâm tự do".
Cô ấy ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt có chút mơ hồ của Kim Tú Châu, do dự bổ sung một câu, "Trong thơ của em toàn thể hiện tình cảm khuê oán xuân đau thu buồn, không giống thứ hiện tại mọi người theo đuổi, nếu gửi đi, e là không dễ được lựa chọn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!