Chương 18: (Vô Đề)

Giang Minh Xuyên nói được thì làm được, tới cuối tuần, anh dẫn Kim Tú Châu tới tòa nhà bách hóa trên huyện.

Quầy đồng hồ ở tầng hai, ở cửa có không ít người đang xem nhưng mua lại không có mấy người, chỉ có một cô gái trẻ đi cùng cha mẹ đang cầm một chiếc đồng hồ màu nâu đeo thử.

Khi Kim Tú Châu đến gần nghe thấy cha cô bé nói: "Xuống nông thôn là phải làm việc nhà nông, mua đồ đắt như vậy quá lãng phí tiền, đổi cái tiện dùng đi, ba xem cái này cũng rất đẹp." Rồi chỉ vào một đồng hồ màu bạc.

Cô gái vừa nghe lời này, nụ cười trên mặt cũng héo đi vài phần, không còn hứng thú như lúc đầu.

Người phụ nữ đằng sau cô gái nhíu mày, "Ông nói những thứ này để làm gì? Con gái thích là được, con bé còn phải xuống nông thôn, còn không thể dùng đồ tốt?"

"Mua đi, mẹ mua cho con."

Cô gái lúc này mới vui vẻ trở lại, trề môi làm nũng nói: "Chỉ có mẹ là tốt."

Kim Tú Châu cúi đầu nhìn, đồng hồ quá nhiều, kiểu dáng gì cũng có, cô sốt sắng bảo người ta lấy ra một chiếc đồng hồ dáng vỏ Tonneau* màu vàng, dây đồng hồ màu nâu. Nhân viên cửa hàng thấy cô có ý muốn mua, khi mang ra cho cô thử đã giới thiệu: "Đây là đồng hồ máy cơ nhập khẩu, giữ gìn cẩn thận có thể sử dụng cả đời đấy."

*Dáng vỏ Tonneau: giống với hình dáng một thùng rượu – hai đầu thẳng và hai cạnh bên hơi cong.

Kim Tú Châu gật đầu, lại nhìn trúng một chiếc đồng hồ dáng vỏ Oval, bảo nhân viên cửa hàng lấy ra cho cô xem.

Nhân viên cửa hàng khen ngợi: "Mắt nhìn của cô đây thật tốt, đây là hàng nhập khẩu của nước R, trong cửa hàng của chúng tôi chỉ có tổng cộng hai chiếc, một cái ngày hôm qua đã có người mua rồi."

Kim Tú Châu chỉ cười không nói gì, lại yêu cầu lấy cái đồng hồ khác mình nhìn trúng ra xem.

Giang Minh Xuyên đứng ở bên cạnh chờ, hai cái một lớn một nhỏ, căn bản không nhìn ra có gì khác nhau.

Chỉ có Phó Yến Yến tò mò thò đầu nhìn, khi Kim Tú Châu xoay đầu hỏi Giang Minh Xuyên cái nào đẹp hơn, Giang Minh Xuyên đáp qua loa, "Đều đẹp."

Kim Tú Châu không quan tâm tới anh, vẫn là con gái chỉ ngón tay mũm mĩm nói: "Màu vàng đẹp."

Kim Tú Châu cũng cảm thấy cái này đẹp, nhưng cô cũng thích cái kia, mỗi tay một cái, rối rắm không biết chọn cái nào, nếu là trước kia nhất định là cô mua cả.

Cuối cùng cô hỏi nhân viên cửa hàng, "Hai cái này giá tiền thế nào?"

Nhân viên cửa hàng cười trả lời, "Cái màu vàng một trăm tám mươi đồng, cái màu đen một trăm hai mươi đồng."

Chênh nhau sáu mươi đồng. Kim Tú Châu rối rắm hai giây sau đó chọn cái đầu tiên. Đắt hơn là xịn hơn.

Sau khi chọn xong, cô quay đầu nhìn về phía Giang Minh Xuyên. Thật ra Giang Minh Xuyên chẳng có ý kiến gì, vốn dĩ dẫn cô tới mua đồng hồ nên anh đã mượn nhiều tiền một chút.

"Rất đẹp, vậy chọn cái này đi."

Kim Tú Châu vừa lòng gật đầu, đeo lên tay luôn. Giang Minh Xuyên tiến lên một bước thanh toán tiền và phiếu.

Người bên cạnh còn đang ngắm nghía đồng hồ thấy thế thì vẻ mặt lộ ra ít nhiều hâm mộ làm thỏa mãn tính hư vinh của Kim Tú Châu. Nhưng chỉ có cả nhà bọn họ biết, tiền mua đồng hồ đều do đi mượn.

Trên đường trở về, Kim Tú Châu vui vẻ ôm cánh tay Giang Minh Xuyên, ngọt ngào khen ngợi: "Hôm nay em rất vui, trước đây thấy mọi người đều có mà mỗi em không có, anh không biết em hâm mộ họ biết chừng nào. Quả nhiên, người đàn ông em chọn là tốt nhất, sẽ mua cho em đồng hồ đắt đến thế, anh xem ba của cô gái kia còn không nỡ mua cho con gái, so ra anh vẫn là người tốt nhất, ôi, em thật hạnh phúc."

"Có những lúc người khác thật không thể nào tốt bằng anh được, anh xem, ngoại hình anh không chỉ đẹp, còn đối tốt với vợ con, biết kiếm tiền, sao em có thể gặp được người đàn ông tốt như vậy được? Thấy thế nào thì em cũng là người may mắn."

Tuy rằng trong lòng Giang Minh Xuyên hiểu rõ là cô nịnh nọt mình thôi, nhưng dù vậy khi nghe được mấy lời này, trong lòng vẫn thấy vui vẻ. Cũng không biết có phải anh bị rót quá nhiều canh mê hồn hay không bèn nói một câu, "Cuối năm sẽ mua nốt cái kia."

Kim Tú Châu vui vẻ cười thành tiếng, "Thật sao? Vậy tốt quá, em biết là anh tốt nhất mà."

Hạ Nham thấy thế, cũng hớn hở nói: "Ba thật tốt, con cũng muốn."

"…"

Giang Minh Xuyên khôi phục lý trí, hắng giọng nói, "Con trai không đeo đồng hồ, mua cho con cũng vô dụng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!