Chương 17: (Vô Đề)

Giang Minh Xuyên không nghĩ sâu xa, khi nghe Kim Tú Châu hỏi còn nghiêm túc nhớ lại, sau đó nói: "Người khá tốt."

Đúng là khá tốt, lần đầu tiên gặp mặt đã tặng Hạ Nham một bộ quần áo, tuy rằng hơi rộng nhưng cũng thể hiện tấm lòng.

Nụ cười trên mặt Kim Tú Châu càng tươi hơn, lại hỏi: "Em thì sao?"

Giang Minh Xuyên không hiểu ýcô, "Gì cơ?"

Kim Tú Châu nhìn anh, hỏi lại một lần nữa, "So với cô ấy, trong lòng anh em là người thế nào?"

Giang Minh Xuyên dường như cảm thấy câu hỏi này có hơi khó, nhíu nhíu mày, cuối cùng nói: "Không giống nhau."

Nụ cười trên mặt Kim Tú Châu nhạt dần, "Không giống chỗ nào?"

Giang Minh Xuyên chưa ý thức được nguy hiểm, anh nghĩ thường ngày Kim Tú Châu cũng hay dỗ dành mình, cũng muốn làm vậy với cô, vì thế nói: "Là dù em không tốt tính, anh cũng thích."

Kim Tú Châu tức giận cười, à một tiếng, "Hóa ra trong lòng anh em không phải người tốt?"

"Anh không có ý này."

Kim Tú Châu chờ anh giải thích, nào biết Giang Minh Xuyên rối rắm cả nửa ngày cũng không biết phải giải thích như thế nào với cô, "Cô ấy là người rất để ý cái nhìn của người khác, còn em lại coi trọng cảm nhận của bản thân hơn, hai người không thể so sánh…"

"Bà cụ non" Phó Yến Yến được Giang Minh Xuyên ôm trong lòng dường như thở dài, cô bé kéo kéo cổ áo Giang Minh Xuyên, muốn nhắc anh không nên nói nữa, càng giải thích càng làm người ta hiểu lầm. Không lẽ anh cho rằng tính tình Kim Tú Châu thật sự rất tốt hả?

Kim Tú Châu chẳng buồn nghe mấy lời vô nghĩa này của Giang Minh Xuyên, cô lia mắt tới chỗ con trai, "Có phải ba con vừa rồi nói mẹ không tốt không?"

Hạ Nham không hiểu hai người đang nói gì, nghe Kim Tú Châu hỏi thì ngây ngô gật đầu. Đúng là cậu nghe được hai từ "không tốt".

Trên mặt Kim Tú Châu lại hiện lên nụ cười, cô nhìn về phía Giang Minh Xuyên nhưng giọng có chút lạnh lùng, "Anh xem, con trai cũng nói nó nghe thấy."

"…"

Giang Minh Xuyên không hiểu gì, anh không nhớ rõ mình nói cô không tốt lúc nào. Anh mấp máy môi định nói thêm, nào biết Kim Tú Châu đã xoay người bỏ đi.

Hai cha con hai mặt nhìn nhau.

Phó Yến Yến không nhịn được mắng một câu, "Hai cái người ngốc này."

Giang Minh Xuyên cũng nhận ra Kim Tú Châu giận rồi, tức giận nhìn về phía con trai, "Con gật đầu làm gì?"

Hạ Nham ấm ức, "Chẳng phải vừa rồi ba nói thế sao."

"…"

Giang Minh Xuyên không muốn so đo với cậu, cúi người thả con gái xuống, "Hai đứa các con theo sau nhé." Rồi vội vàng đuổi theo.

Hạ Nham vẫn thấy không phục, oán giận nói với em gái: "Rõ ràng ba nói như vậy, còn không thừa nhận."

Phó Yến Yến trừng cậu một cái, "Thừa nhận cái đầu anh ấy." Nói xong cũng vội chạy đuổi theo.

Hạ Nham thấy ba với em gái đều ghét bỏ mình, trong lòng càng thêm ấm ức, cảm thấy mẹ mới là người tốt, chỉ có mẹ thích khen cậu.

Sau khi cậu đuổi theo em gái, nhìn ba mẹ đi phía trước cách đó không xa thì nói với em gái một cách lấy lòng: "Em nắm tay anh, anh chạy nhanh, kéo em theo sau."

Phó Yến Yến: "…" Không thấy là ba cố ý thả cô bé xuống sao?

Cô bé xoay đầu nhìn về phía Hạ Nham, tên nhóc này mặt mày có vài phần hao hao với dáng vẻ tuấn tú sau này, có điều trong ánh mắt trong sáng của cậu có vài phần ngờ nghệch. Cô bé nói không chút khách khí: "Sau này nhất định anh không tìm được bạn gái đâu."

Hạ Nham chưa nghĩ đã hỏi: "Vì sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!