Những ngày kế tiếp, Kim Tú Châu càng bận rộn. Buổi sáng tới nhà ăn, làm xong công việc thì về nghiên cứu món ăn mới, buổi chiều ngủ một giấc, sau đó làm bài tập ôn bài, buổi tối đi học và tới nhà ăn chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn ngày hôm sau.
Bận rộn như vậy nhưng không có ngày nghỉ, còn mệt mỏi hơn so với lúc trước cô quản lý tiểu viện ở Hầu phủ và làm ăn ngoài, khi đó cô chỉ cần mở miệng, thuộc hạ sẽ xử lý mọi việc cho cô.
Tuy rằng rất mệt nhưng Kim Tú Châu cũng không muốn lười biếng, mỗi ngày đều tận lực nghĩ ra món ăn mới, có nhiều món cô đã từng ăn, có nhiều món thì cô và con gái cùng nhau nghĩ ra. Buổi chiều làm bài tập, ngoại trừ bài hai cô giáo cho, cô còn chép bài khoá và học thuộc lòng.
Bút máy của Giang Minh Xuyên cô dùng không thuận tay, trước kia cô có thể viết kiểu chữ Khải nhỏ rất đẹp, loại bút này ngòi viết ra không giống đầu bút lông, nhưng cũng tạm chấp nhận được.
So với chữ viết như gà bới của Giang Minh Xuyên, chữ của Kim Tú Châu quả thực đạt cấp bậc đại sư.
Chữ của Giang Minh Xuyên để riêng trông còn tạm, nhưng đặt cạnh chữ cô thì thật sự xấu. Không nói đến chữ to chữ bé mà viết còn không thẳng hàng thẳng lối. Kim Tú Châu cũng chẳng biết sao anh làm được vậy, trong lòng ghét bỏ không thôi.
Cũng không biết có phải bị Kim Tú Châu tác động hay không mà Giang Minh Xuyên và Hạ Nham đều trở nên sốt sắng, hai cha con có rảnh là lại lấy giấy bút ra luyện chữ, dùng chữ của Kim Tú Châu làm bảng chữ mẫu, lấy báo cũ ra tập viết.
Hai cha con viết xong Kim Tú Châu sẽ sửa cho bọn họ, có tiến bộ sẽ tuyên dương.
Sau khi đi học khoảng hai tuần, lớp xoá nạn mù chữ chỉ còn hơn phân nửa so với ban đầu, khi đó rất nhiều người bị ép tới, phòng học lúc trước không đủ chỗ ngồi giờ trở nên thưa thớt.
Kim Tú Châu vẫn thường tới rất sớm, cô thật sự không hiểu nổi mấy bà chị này nghĩ gì nữa. Ở triều Đại Cảnh chỉ có bé trai mới có thể tới học đường, lễ bái sư và học phí gần như tốn trọn nửa năm tiền kiếm được của một gia đình bình thường, chưa kể tới giấy bút mực và những thứ khác. Hồi đó gia đình bán cô và chị hai đi, một phần là vì trong nhà quá nghèo, một phần cũng vì muốn cho em trai đi học.
Cô thật sự thích thế giới này, tuy rằng có hơi nghèo khổ, nhưng trẻ con bình thường muốn đi học là có thể đi, con gái cũng có thể đi học.
Kim Tú Châu cầm vở ôn tập bài học ngày hôm qua, con gái ngoan ngoãn ngồi trên đùi cô, không khóc cũng không ồn ào, tự chơi chú hổ bông trong tay.
Đây là thú bông đầu tiên Kim Tú Châu làm cho cô bé, sau đó thấy cô bé thích, lại làm thêm chó con và mèo con, nhưng Phó Yến Yến vẫn thích nhất chú hổ bông này.
Cô mới vừa ngồi xuống không lâu, Tiền Ngọc Phượng đã cùng một chị trông khá là quen mắt xị mặt bước vào. Người này Kim Tú Châu cũng biết, tên là Lý Quế Lan, chơi khá thân với Tiền Ngọc Phượng, mấy ngày nay Tiền Ngọc Phượng toàn sang nhà chị ta trốn học.
Nhìn thấy Kim Tú Châu ngồi ở bàn đầu tiên, hai người kia mang vẻ mặt mệt mỏi đến ngồi phịch xuống bên trái Kim Tú Châu, sau đó thở dài thườn thượt.
Kim Tú Châu tò mò quay đầu nhìn hai người, hỏi: "Hôm nay sao lại tới?"
Tiền Ngọc Phượng bất đắc dĩ xua xua tay, "Đừng nói nữa, cái thằng nhóc Tiểu Quân chết tiệt kia mách bà nội nó, nói chị ngày nào cũng trốn học, mẹ chồng chị chạy đến nhà chị ấy bắt quả tang, ép tụi chị phải đi học."
Nói xong lại tức giận: "Em nói xem, chị đã lớn tuổi như vậy rồi còn học mấy thứ này làm gì? Bao nhiêu năm nay không học có sao đâu? Cũng không biết sao Đại Nha khóc lóc đòi đi học?" Dù sao thì chị ta cũng không thích tí nào.
Lý Quế Lan bên cạnh Tiền Ngọc Phượng cũng thở dài, "Hôm nay thật xui xẻo, chúng ta đang buôn chuyện hăng say."
"Đúng thế."
Tiền Ngọc Phượng gật đầu, không biết nghĩ tới chuyện gì, đột nhiên xoay đầu thì thào với Kim Tú Châu: "Em biết chuyện Tiểu Nham bị bắt nạt lần trước là ai nói không?"
Kim Tú Châu vốn dĩ không để ý tới chị ta, nghe thấy vậy, theo bản năng xoay đầu nhìn về phía chị ta, "Ai vậy?"
Lúc trước cô đã cảm thấy có vấn đề, chuyện cô làm việc ở nhà ăn, rồi chuyện Tiểu Nham được nhận nuôi chỉ có nhóm mấy người vợ lính biết, thằng bé tên Chu Quốc Văn kia là con của người trong đội sản xuất, nhất định là có ai nói với nó điều gì.
Phó Yến Yến ngồi trên đùi Kim Tú Châu cũng xoay đầu nhìn về phía Tiền Ngọc Phượng. Một lớn một nhỏ mặt mày tương tự nhau, ngay cả thần thái cũng giống hệt, ánh mắt mang theo vài phần khó chịu và tức giận.
Tiền Ngọc Phượng nhìn có chút buồn cười, cảm thấy nhìn dáng vẻ bà cụ non của đứa trẻ này rất thú vị.
Chị ta thì thào nói: "Còn có thể là ai? Con mụ Lưu Hồng Nguyệt đó chứ ai, lần trước em mới đến đây đã tới nhà đoàn trưởng Nghiêm ăn cơm, bị người ta bắt nạt, em hỏi chị đó là ai, là cô ta đó, còn nhớ không?"
Tiền Ngọc Phượng vừa nói đến đó Kim Tú Châu đã biết là ai, có điều cô thấy khó hiểu, "Không phải mọi chuyện đã qua rồi sao?"
Uông Linh vợ đoàn trưởng Nghiêm không thích cô. Khoảng thời gian trước cô bảo Giang Minh Xuyên mang chút điểm tâm cho đoàn trưởng Nghiêm, sau đó Uông Linh sai con trai mang đến nhà bọn bọn bốn quả trứng vịt muối, còn khen điểm tâm ăn rất ngon, mấy ngày này hai nhà tặng qua lại nhau không ít đồ.
Lý Quế Lan không nhịn được xen vào, "Qua cái gì mà qua? Hai chuyện khác nhau đấy, mặc kệ ai làm việc ở nhà ăn, trong lòng cô ta đều sẽ không phục."
"Con người cô ta ấy mà, là kiểu không vừa mắt ai hơn mình cả. Lúc trước em gái Lưu ở bên cạnh nhà cô ta ấy, mới mua một chiếc xe đạp bị cô ta biết được nên ngày nào cũng bị cô ta bới móc kiếm chuyện. Lúc thì nói trẻ con nhà em ấy ồn ào làm cô ta không ngủ được, khi thì nói nấu cơm khói bay sang nhà cô ta… Chả biết sao chồng cô ta chịu được? Buổi tối ngủ chung một giường chả lẽ cũng sợ chật? Ha ha ha." Nói xong che miệng cười xấu xa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!