Chương 15: (Vô Đề)

Kim Tú Châu xưa nay không phải người dễ chọc vào, tuy rằng thủ đoạn của cha mẹ nuôi Giang Minh Xuyên vụng về, nhưng quả thật hữu dụng. Hai người họ biết Giang Minh Xuyên sẽ không nói chuyện này ra ngoài, trong lòng anh cũng quan tâm tới bọn họ. Họ làm như vậy vừa giữ được thể diện, lại vừa có thể làm tổn thương Giang Minh Xuyên, làm anh áy náy khổ sở.

Đời trước, khi Kim Tú Châu giao tiếp với người khác, cho dù trong lòng có bất mãn thế nào thì lúc thể hiện ra ngoài vẫn có chừng mực, khiến cho đối phương không thể phàn nàn câu nào. Lần đầu tiên cô thấy hành vi vô lại như vậy, có chút cảm giác không biết xuống tay thế nào.

Nhưng xưa nay cô làm việc luôn dứt khoát, biện pháp phản công tốt nhất là đánh trúng vào điểm yếu của đối phương. Hiển nhiên điểm yếu của cha mẹ nuôi Giang Minh Xuyên là thanh danh. Mấy chục năm nay từ khi bọn họ nhận nuôi Giang Minh Xuyên đã kiếm được không ít lợi.

Chuyện này làm cho Kim Tú Châu không thể không nhớ tới một chuyện cũ ở kinh đô, đại phu nhân Bá phủ Vĩnh Ninh nổi danh hiền đức, đối đãi với đại công tử còn tốt hơn so với con ruột của mình. Sau khi quận chúa Quỳnh Dương gả qua đó, bị người ta tính kế vài lần. Một lần trong yến hội, nàng ta đột nhiên khóc lóc quỳ gối trước mặt đại phu nhân xin tha, nói buông tha cho nàng ta đi, nàng ta không dám nữa, sau đó vờ chịu khuất phục vạch trần tất cả hành vi ngày thường của đại phu nhân……Đợt náo loạn tưng bừng ngày đó đã gây ra một trận chê cười, những chuyện diễn ra trong yến hội đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ ngay trong ngày.

Kim Tú Châu không thể tới dự, nhưng căn cứ vào lời kể sinh động như thật của người khác, cô đã hiểu rõ nguồn cơn câu chuyện. Sau đó cô cẩn thận ngẫm lại, quận chúa Quỳnh Dương cũng thật thông minh. Cha mẹ nàng ta mất sớm, nàng ta không có gì dựa vào ngoại trừ cái phong hào quận chúa. Sau khi thành hôn trượng phu lại bị mẹ chồng chèn ép, còn không biết về sau tước vị có thể rơi vào tay phu quân mình hay không.

Khi nàng ta gây ra trận ầm ĩ này, ngoại trừ thanh danh bên ngoài không dễ nghe, còn lại được lợi rất nhiều, ngay cả hoàng gia cũng không thể chấp nhận chuyện nàng ta bị khinh nhục như vậy.

Kim Tú Châu mỉm cười, mang màn thầu bánh nướng hôm qua nhận được ra ngoài phơi khô.

Phó Yến Yến nhíu mày khó hiểu nhìn cô, "Phơi cái này làm gì ạ?"

Kim Tú Châu cong cong khóe môi, "Đương nhiên là hữu dụng."

Không chỉ có như thế, Kim Tú Châu còn gửi về thủ đô một phong thư tình sâu nghĩa nặng, kèm một gói rất to, trong đó là một bọc hoa khô, nói để pha trà uống rất ngon. Hoa do Hạ Nham ngày thường trên đường đi học về hái, cậu biết Kim Tú Châu thích mấy thứ hoa cỏ, mỗi lần nhìn thấy đẹp là lại hái mang về.

Có mấy chữ Kim Tú Châu không biết viết nên để trống, chờ buổi tối Giang Minh Xuyên về bổ sung vào. Nào biết Phó Yến Yến ngồi bên cạnh nhìn thấy, không nhịn được dùng ngón tay vẽ vài nét trên bàn nhắc nhở cô. Kim Tú Châu quay đầu sang, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn cô bé.

Phó Yến Yến vô cùng bình tĩnh nói: "Con thấy trong sách của anh có viết."

Kim Tú Châu cười ừ một tiếng, cũng không hỏi nhiều, cuối cùng nhờ con gái hướng dẫn đã viết xong toàn bộ bức thư, Phó Yến Yến cũng đọc được, cô bé cảm thấy Kim Tú Châu của thế giới này đối nhân xử thế thật hợp tình hợp lý.

Viết xong, Kim Tú Châu xoa đầu cô bé, khen một câu, "Yến Yến nhà ta thật thông minh."

Chỉ câu nói này đã khiến đôi mắt Phó Yến Yến lập tức đỏ hoe. Đời trước cô bé chờ đợi cỡ nào cũng không thể nghe được câu nói này từ miệng Kim Tú Châu. Một lần cũng chẳng có.

——

Làm xong mấy việc này, Kim Tú Châu đi vào phòng bếp bắt đầu nghiên cứu món điểm tâm mới của mình.

Ngày hôm qua nhân viên mua hàng có chuyển tới một thùng sữa bò, vì lần trước Kim Tú Châu yêu cầu. Lúc ấy cô chỉ thuận miệng hỏi một câu rằng quanh đây có nuôi bò không, nếu có thì có thể kiếm hộ ít sữa bò không, nào ngờ mua được thật. Nhân viên mua hàng còn nói với cô, bên này không nuôi bò nhiều lắm, nhưng có nhiều dê. Kim Tú Châu bèn nói với người ta, sữa dê cũng được.

Vốn dĩ Kim Tú Châu muốn làm bánh bột năng sữa bò, nhưng trong nhà không có bột năng nên đổi thành bột khoai lang. Triều Đại Cảnh không có khoai lang, mãi khi tới đây cô mới biết được có thứ hay ho như thế này.

Trộn bột khoai lang với sữa bò và đường thành bột nhão, sau đó lấy một bát nước ấm hòa với men nở rồi khuấy đều với bột, đậy nắp vào ủ trong một giờ, sau đó nhào lại lần nữa để đẩy hết bọt khí trong bột ra ngoài rồi cho thêm một ít dầu ăn vào ủ tiếp. Chờ khoảng nửa giờ, sau đó lại nhào cho tan hết bọt khí, cuối cùng cho vào nồi hấp nửa giờ.

Trong lúc chờ, Kim Tú Châu lại dùng sữa bò còn lại để làm sữa đông hấp đường, tổng cộng cô làm tám bát, sau khi hấp xong, đặt bát vào nước lạnh để giữ lạnh.

Giữa trưa, Giang Minh Xuyên về. Ăn cơm xong, Kim Tú Châu dùng giấy dầu* gói một ít bánh khoai lang sữa bò để anh mang theo.

*Giấy dầu hay còn ở nước mình gọi là giấy xi măng là một loại giấy chống thấm nước màu nâu thường được dùng để gói thực phẩm.

Anh không muốn cầm theo, "Anh không có thời gian ăn cái này."

Kim Tú Châu thầm mắng anh ngốc, đây đâu phải cho anh ăn, nhưng ngoài miệng lại nói: "Vậy anh chia cho người khác ăn, em thấy đoàn trưởng Nghiêm ngày thường rất quan tâm anh, nhà chúng ta làm đồ ăn ngon cũng nên chia cho người khác nếm thử, còn những đồng liêu*… à đồng nghiệp gì đó."

*Đồng liêu: thời cổ đại cùng làm quan chức với nhau gọi là đồng liêu.

Giang Minh Xuyên nhìn cô không nói gì. Thật ra anh cũng biết nên làm như vậy, nhưng chỉ thấy hơi ngượng, sợ người khác bàn tán anh.

Kim Tú Châu nhìn là biết anh đang nghĩ gì, dịu dàng cười trấn an nói: "Đây không phải là nịnh bợ, coi như chúng ta hiếu kính đoàn trưởng Nghiêm như trưởng bối thôi. Anh xem, chẳng riêng gì anh ấy, em còn muốn đem cho chị Tiền với bếp trưởng Trương. Chúng ta không thể chỉ nhận ý tốt của người khác, cũng cần phải báo đáp người ta, anh nói có phải không?"

Nói như vậy thì Giang Minh Xuyên đồng ý, nhận lấy gói giấy dầu cất vào trong túi.

Trên bàn cơm còn có Phó Yến Yến, cô bé cảm thấy thật thần kỳ. Đời trước "Kim Tú Châu" chỉ thích mắng ba Giang cứng nhắc, không biết tặng quà cũng không biết làm lãnh đạo vui lòng, bằng không cũng không đến mức mười mấy năm còn chưa được thăng chức. Người khác đều được tăng lương còn ba thì chẳng có gì, còn bị điều đến địa phương nghèo khổ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!