Chương 14: (Vô Đề)

Chẳng mấy đã đến thời gian phân phối đất phần trăm, sau khi Kim Tú Châu nhận được thông báo bèn dẫn con gái qua xem.

Đường đi không xa, chỗ đó ở gần chân núi phía sau tòa nhà cao tầng. Khi Kim Tú Châu tới, ở đó đã có rất nhiều người. Tiền Ngọc Phượng và thím Ngô cũng tới, Tiền Ngọc Phượng thấy cô thì vẫy vẫy tay.

Kim Tú Châu dắt con gái qua chỗ chị ta, thời tiết tháng ba tháng tư nhiệt độ không quá cao, đặc biệt là mấy ngày gần đây ban ngày đều có mặt trời, rất nhiều người chỉ mặc áo khoác mỏng.

Tiền Ngọc Phượng mừng rỡ cười nói: "Mỗi nhà có thể nhận hai mảnh, chờ lát nữa chúng ta chọn chỗ ở cạnh nhau, tiện trông cho nhau."

Rồi lại nói: "Vẫn là lãnh đạo anh minh, chúng ta có đất của mình, sau này có thể tiết kiệm được không ít tiền, đừng nhìn rau dưa rẻ, quanh năm suốt tháng cộng lại cũng tốn không ít tiền."

Kim Tú Châu gật gật đầu, nhưng cô và Tiền Ngọc Phượng không nghĩ giống nhau. Cô sẽ không trồng trọt, hơn nữa hiện giờ cô có thể tự mình kiếm tiền, đối với cô việc chi tiền mua đồ ăn đỡ tốn công tốn sức. Sở dĩ cô tới đây vì cảm thấy không nhận thì phí. Cô muốn trồng một số loại cây ăn quả hơn là trồng rau, như vậy có thể làm một ít mứt hoa quả ăn.

Cô có chút lo lắng hỏi: "Có thể bị người ta trộm không?" Đất liền kề nhau như vậy, ngộ nhỡ có người đi ngang qua tiện tay hái thì sao.

Tiền Ngọc Phượng thì thầm, "Thật ra thì khó mà nói, mấy kẻ tắt mắt cũng không ít."

Thím Ngô ở bên cạnh nói: "Lúc đầu nhất định là sẽ có người trộm, chúng ta cứ để kệ vậy thôi, trộm nhiều, sẽ có người tới quản, khi đó sẽ ổn."

Kim Tú Châu nghe xong cảm thấy có lý, "Vẫn là thím thông minh ạ."

Thím Ngô xua xua tay, "Cái gì mà thông minh với thông tuệ, chỉ là sống lâu mà thôi."

Đứng trò chuyện một lát, sau khi mọi người đến đông đủ, có hai đồng chí mặc quân phục đi ra, bảo bọn họ xếp hàng bắt đầu nhận đất.

Thím Ngô bảo Tiền Ngọc Phượng đi nhận, bà đứng đây chờ.

Kim Tú Châu đi sau Tiền Ngọc Phượng. Khi hai người xếp hàng, Tiền Ngọc Phượng đột nhiên kể chuyện nhà mình, "Ngày hôm qua Đại Nha đi học, ba con bé đã bàn bạc lại với dưới quê, nói là sau này mỗi tháng gửi hai mươi đồng về thôi, nhà chị cũng cần phải chi tiêu. Dưới quê gọi điện thoại lên, lúc đầu khóc thảm khóc thiết, ba với bà nội con bé còn có chút mềm lòng, nhưng chị sống chết không chịu. Không phải chị nhẫn tâm mà chị thật sự chịu đựng đủ những ngày tháng thế này rồi.

Nào biết, sau khi nhà bọn chị quyết tâm, họ lại bắt đầu mắng cả nhà bọn chị không lương tâm, không màng sống chết của anh em. Theo ý chị ấy mà, hai mươi đồng tiền ấy không cần cho nữa, cho nhà bọn họ làm gì? Nuôi một nhà ăn cháo đá bát."

Kim Tú Châu biết việc này, ngày hôm qua Tiểu Nham tan học về kể rằng chị Đại Nha hôm nay cũng đi học, ngồi ở sau cậu, rất nghiêm túc học hành. Chỉ có Ngô Tiểu Quân phản ứng quá mức, Đại Nha gọi là cậu chàng chạy mất, cảm thấy chị gái học lớp nhỏ hơn mình thì có hơi mất mặt.

Kim Tú Châu không tiện bàn luận chuyện nhà người khác, chỉ dặn Hạ Nham ở ngoài không được nhiều lời.

Hiện giờ Hạ Nham hiểu chuyện hơn rất nhiều. Cậu chịu ảnh hưởng của Kim Tú Châu, biết cái gì có thể nói, cái gì không.

Đối với Tiền Ngọc Phượng, Kim Tú Châu cũng có thái độ này. Trong lòng cô chẳng cảm thấy nếu chuyện này của nhà họ Ngô không xử lý tốt, sẽ làm ảnh hưởng tới quan hệ của cô và chị ta, nhưng ngoài miệng lại nói là: "Doanh trưởng Ngô và thím đều là người tốt, người tốt sẽ được báo đáp, phúc khí nhà chị sẽ còn lâu dài. Nhà ai mà chẳng có một hai họ hàng khiến ta bực mình như vậy, chị cũng đừng quá tức giận, để mình bực tức thế không đáng.

Như chị nói, so với việc tiêu tiền cho người ngoài, còn không bằng để Đại Nha đi học, như bây giờ thì tốt rất nhiều rồi, không phải sao?"

Tiền Ngọc Phượng nghe vậy, vẻ mặt hòa hoãn hơn, "Thật ra cũng không hẳn thế, Đại Nha nhà chị đi học cũng không tốn bao nhiêu tiền, nhà chị còn có thể tiết kiệm thêm một ít."

Quả thật không tốn nhiều tiền, ngoại trừ khai giảng đầu năm đóng năm đồng tiền học phí và mua một ít vở bút, sau đó cũng không tốn thêm gì. Kim Tú Châu nhớ tới Tiểu Nham, sáng tối đều ăn ở nhà, cơm trưa cũng mang từ nhà đi.

Cũng không biết vì sao lúc trước lại không cho Đại Nha đi học? Kim Tú Châu muốn sau này sinh con gái hơn là sinh con trai. Con trai ít thân thiết với mẹ, nhưng con gái thì khác, hiểu chuyện tri kỷ.

Tiền Ngọc Phượng lại nghĩ tới một chuyện, vội nói: "Ấy, không biết chồng em có nói với em không, tầm tháng bảy tháng tám là chúng ta là có thể dọn vào tòa nhà năm tầng bên kia ở."

Kim Tú Châu tò mò nhìn chị ta, "Nhanh như vậy? Anh ấy cũng chưa nói với em."

"Doanh trưởng Giang nhà em miệng kín như bưng, không nói cũng bình thường, đến lúc đó không biết hai nhà chúng ta còn có thể ở cạnh nhau không. Nghe nói còn phải rút thăm, vậy phải chờ vào vận may rồi."

Kim Tú Châu nghe ra có gì đó không đúng, hỏi chị ta, "Sao vậy, nhà lầu có chỗ nào không tốt sao?"

"Cũng không hẳn thế, nhà lầu có mắc điện, đèn điện chiếu sáng trưng, buổi tối cũng sáng như ban ngày, hơn nữa trong phòng bếp còn có nước máy, em biết nước máy không? Là mở vòi một cái nước sẽ chảy ra, thật thần kỳ, nhưng phải trả tiền."

"Lo lắng duy nhất là đến lúc đó rút thăm được tầng một hay tầng cao nhất. Chị nghe nói tầng một thì ẩm thấp, hơn nữa ánh sáng cũng không đủ, tầng cao nhất đông lạnh hạ nóng, tốt nhất là ở tầng ba."

Kim Tú Châu ghi nhớ trong lòng, gật gật đầu, "Nếu chị không nói, em cũng không biết những thứ này, may mà chị có nhân duyên tốt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!