Chương 13: (Vô Đề)

Giang Minh Xuyên sững sờ, theo bản năng quay đầu nhìn cô, hỏi: "Sao lại hỏi vậy?"

Kim Tú Châu cúi đầu xuống không nhìn anh, lông mi thật dài ở trước mắt phủ xuống một cái bóng, làm anh không nhìn thấy cảm xúc nơi đáy mắt cô, giọng cô bình tĩnh nói: "Vừa rồi có phải anh cảm thấy em lại muốn đưa ra chủ ý tệ hại gì, cho nên cố ý ngắt lời em, nói chủ nhật mình sẽ sang nhà mấy thằng nhóc kia."

Động tác trên tay Giang Minh Xuyên chợt dừng lại.

"Thật ra, em vốn định nói là, để ngày mai Tiểu Nham nói với thầy giáo về việc này, nếu không được, ngày mai tan học em sẽ dẫn thằng bé đi tìm cha mẹ mấy thằng bé kia, anh có thể là hiểu lầm em, nhưng em cũng không xấu như anh nghĩa."

"Anh không…"

Kim Tú Châu cười gượng, nhẹ giọng nói: "Tuy rằng anh không nói gì, nhưng em có thể cảm nhận được, anh đối tốt với em giống như có địch ý khó hiểu và thành kiến. Đương nhiên, chuyện này không trách anh, là em ngay từ đầu đã dùng thủ đoạn không trong sáng gì ăn vạ anh, anh là người rất tốt, không chỉ có nhịn xuống cơn giận này, còn mang hai mẹ con em đi, thậm chí nguyện ý kết hôn với em, cho hai mẹ con em một mái nhà."

"Không chính trực thiện lương như anh, em có rất nhiều suy nghĩ có thể là hơi bàng môn tà đạo một tí, nhưng nếu em không như thế, em cũng sẽ không sống được tới bây giờ. Bất kể là em đối người khác thế nào, nhưng đối với anh và con đều là thật lòng."

"Tuy rằng em đã từng là vợ của Phó Kiến Quốc, nhưng em gả cho anh ấy nhiều năm như vậy, kỳ thật tổng cộng cũng chỉ gặp vài lần, mỗi lần anh ấy về, chúng em thậm chí không nói quá hai ba câu, anh ấy dành nhiều thời gian ở bên mẹ với em gái hơn, đối với anh ấy, em còn thấy xa lạ hơn so với anh."

Giang Minh Xuyên không nói nên lời, kỳ thật anh muốn giải thích, mình không nghĩ trong lòng như vậy về cô, nhưng để tay lên ngực tự hỏi, anh đột nhiên lại thấy không chắc chắn.

Kim Tú Châu tiếp tục nói: "Gả cho anh, em cảm thấy là may mắn nhất của mình từ nhỏ đến bây giờ, anh sẽ giúp em nấu cơm rửa bát, buổi sáng dậy sẽ quét nhà, múc nước, còn sẽ giặt quần áo chăm sóc con cái, để em biết được một người chồng thực sự sẽ như thế nào. Em cho rằng chúng ta chỉ cần sống tốt với nhau, là cuộc sống sau này càng ngày càng tốt, nhưng em cũng hiểu, khúc mắc trong lòng không thể nào lập tức tiêu tan."

Nói xong, cô cười xoay đầu nhìn anh, "Em nói những lời này không phải chỉ trích anh, cũng không phải oán giận anh, mà là muốn nói cho anh biết, anh là một người rất thực tốt, rất ưu tú, nhưng không cần vì để ý đên cảm xúc của em và con mà để mình chịu thiệt, nếu có chỗ nào không thích và bất mãn có thể nói ra, chúng ta có thể cùng nhau giải quyết. Anh không chỉ có là trụ cột của nhà này, cũng là người quan trọng nhất của chúng em."

Giang Minh Xuyên nghe được những lời này, trong lòng đột nhiên có loại cảm giác bị người nắm chặt.

Anh từ trước tới nay đều chỉ có một mình, năm ngoái đón Hạ Nham tới đây mới có làm cảm giác làm cha, nhưng anh cũng không biết phải làm cha như thế nào, cho rằng chỉ cần cho cậu bé ăn uống là được, hiện giờ người một nhà sống bên nhau, anh nỗ lực muốn đối tốt với bọn họ, anh cũng rất hưởng thụ sự ấm áp mà gia đình này mang đến. Chỉ là có đôi khi anh lại thấy mờ mịt.

Lời Kim Tú Châu nói, đã vạch trần tất cả những suy nghĩ anh giấu kín trong lòng, hóa ra anh còn chưa hoàn toàn đón nhận bọn họ, thậm chí đối với Kim Tú Châu còn giữ lại một phần thành kiến chính mình cũng chưa nhận thấy.

Bởi vì Kim Tú Châu khác biệt rất lớn so với những người anh từ nhỏ đến lớn từng biết, từ nhỏ người xung quanh anh đều nói cho anh biết, cha mẹ anh đều là đại anh hùng, trên người bọn họ có phẩm chất tốt đẹp nhất, cha mẹ nuôi của anh cũng là người vô cùng tốt, cho nên từ nhỏ anh đều lấy bọn họ làm chuẩn, nhưng Kim Tú Châu không giống thế, cô ích kỷ, khôn khéo, nhìn mặt đoán ý, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ.

Anh một mặt không tự chủ được bị cô hấp dẫn, một mặt lại cảnh cáo chính mình cô chỗ nào cũng không tốt.

Giang Minh Xuyên trầm mặc, làm Kim Tú Châu cười, cô dùng giọng nói dịu dàng dỗ dành: "Em hy vọng anh không cần vất vả như vậy, em cũng biết mình có rất nhiều điểm không tốt, nhưng nếu chuyện gì anh cũng không nói, em sẽ không có cách nào sửa đổi, về sau ngăn cách sẽ càng lúc càng lớn, em hy vọng anh có thể chia sẻ suy nghĩ của anh với em, giống như bây giờ em nói với anh, em không thích có chuyện gì anh cũng đều giữ ở trong lòng, cũng không thích anh luôn là coi chuyện của con trẻ là việc nhỏ, nếu tối nay không hỏi cẩn thận, có phải Tiểu Nham sẽ phải chịu càng nhiều thương tổn hay không?"

Cô vươn tay kéo áo anh, "Khi còn nhỏ anh nhất định là không chút nào đáng yêu, chịu ấm ức xem ra còn nhẫn nhịn hơn nhiều so với Tiểu Nham."

Yết hầu Giang Minh Xuyên căng chặt, anh trầm mặc một lát, rồi vỗ nhẹ nhẹ lên mu bàn tay Kim Tú Châu, sau đó cất giọng có chút khàn khàn nói: "Anh rửa bát trước đã."

Kim Tú Châu ừ một tiếng, để lại anh một mình nghĩ cho rõ ràng.

Cô từ phòng bếp đi ra ngoài, vừa quay đầu liền đối diện với ánh mắt tò mò của hai đứa nhỏ, phòng bếp và phòng khách chỉ cách một bức tường, tiếng nói bên trong bên ngoài nghe được rõ ràng.

Kim Tú Châu nháy mắt với hai đứa nhỏ. Hai đứa tức khắc nhẹ nhàng thở ra.

Khiến cho Phó Yến Yến không ngờ chính là, cô bé chưa từng phát hiện trong lòng ba Giang cất giấu rất nhiều chuyện, cô bé vẫn luôn cho rằng mâu thuẫn giữa anh và "Kim Tú Châu, vốn là do tính cách hai người không hợp.

Tối đó, Giang Minh Xuyên và Kim Tú Châu nằm trên giường nói rất chuyện. Lúc đầu Giang Minh Xuyên còn không muốn nói, Kim Tú Châu bèn hỏi anh chuyện vui vẻ nhất khi còn nhỏ là chuyện gì? Cô nói với mình là khi ăn Tết, bởi vì khi đó cô có thể được ăn một miếng thịt.

Kim Minh Xuyên cười, nghĩ một hồi rồi nói là ngày mùng bốn tháng năm hàng năm, sẽ có rất nhiều bạn bè của cha mẹ tới nhà, thường được nghe họ kể chuyện về cha mẹ anh, sau đó anh mới biết được, ngày đó là ngày mẹ anh hy sinh.

Tiếp sau đó, Giang Minh Xuyên kể chuyện khác với Kim Tú Châu, cha mẹ nuôi anh có đứa con trai, nhỏ hơn anh hai tuổi, khi còn nhỏ cậu ấy luôn nói ba mẹ bất công, thật ra thì anh có thể cảm nhận được, anh mới chính người ngoài trong gia đình đó……

Có một số chuyện cho dù đánh chết cũng không nói, đêm nay không hiểu sao, anh lại đột nhiên nói với Kim Tú Châu. Kim Tú Châu ôm anh vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng anh. Cuối cùng, anh bất tri bất giác ngủ mất.

Ngày hôm sau, khi Giang Minh Xuyên tỉnh lại, người bên cạnh đã đi rồi, nhìn nửa giường trống không, trong lòng có chút mất mát.

Anh nhớ tới tối hôm qua Kim Tú Châu nhẹ gióng nói ở bên tai anh, nói anh là người chồng tốt nhất thế giới này, cô sẽ luôn yêu anh. Mặt nhịn không được nóng lên, cũng không biết sao cô có thể nói ra lời sến súa như vậy.

Anh không biết thế nào là yêu, anh chỉ biết, từ đó đến nay anh đều không hối hận khi cưới Kim Tú Châu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!