Trong phòng bếp, Giang Minh Xuyên nói với Kim Tú Châu về chuyện công việc của cô.
"Bếp trưởng Trương nói, trước hết chú ấy xin cho em vị trí phụ bếp, đầu tiên là hỗ trợ làm bữa sáng, chờ về sau làm tốt thì có thể được điều đến làm bữa trưa hoặc bữa tối."
"Về phần tiền lương cũng giống những người khác, một tháng hai mươi đồng, mỗi tháng có phiếu gạo năm cân, nửa lít dầu mè, những thứ khác cuối năm sẽ phát. Nhưng yêu cầu dậy sớm, mỗi ngày ba giờ sáng phải đến nhà ăn làm việc, chín giờ sáng kết thúc, từ chín tới mười giờ tối thì chuẩn bị nguyên liệu sáng mai nấu."
Về đãi ngộ, tiền lương có thể so được với công nhân thành thị, điểm không tốt duy nhất là phải thức khuya dậy sớm.
Nhưng những thứ này cũng không phải vấn đề gì đối với Kim Tú Châu. Trước kia khi cô làm nha hoàn, thường xuyên gác đêm phải đứng cả đêm, nhất là vào mùa đông, ngay cả khi mặc áo khoác dày cũng cảm thấy lạnh muốn chết.
Thêm nữa, cho dù là phu nhân Hầu phủ, mỗi ngày cũng đều phải dậy vào giờ Dần* trang điểm để tới thỉnh an lão phu nhân, so sánh với hiện tại, cũng tương đương tầm ba, bốn giờ sáng.
*Giờ Dần: từ ba giờ tới năm giờ sáng.
Kim Tú Châu không thấy vấn đề gì, gật gật đầu, "Có thể, dù sao ở nhà cũng nhàn rỗi không có việc gì làm."
Giang Minh Xuyên hoài nghi nhìn cô, anh nghe con gái nói, ngày nào cô cũng ngủ đến nửa buổi sáng mới dậy.
Buổi tối, Kim Tú Châu còn muốn rúc vào người Giang Minh Xuyên. Giang Minh Xuyên bất đắc dĩ đè tay chân cô lại, nhỏ giọng nói: "Sáng mai em có muốn dậy sớm không?"
Kim Tú Châu nghe xong, trong lòng có chút rối rắm, do dự nói: "Vậy chúng ta nhanh một chút?"
Giang Minh Xuyên: "…"
Kim Tú Châu thấy anh bất động, nhân cơ hội duỗi tay s* s**ng ngực anh một hồi. Mặt Giang Minh Xuyên đỏ lên, anh chưa từng thấy người phụ nữ nào da mặt dày như vậy.
Mắt thấy Kim Tú Châu lại muốn bò lên người mình, anh vội ôm cô lại, sau đó giữ chặt cô trong ngực, không cho phản kháng nói: "Nghe anh, ngủ đi."
Giọng đàn ông trầm thấp, khi nói hơi thở nóng vừa vặn phả l*n đ*nh đầu Kim Tú Châu, làm người cô ngứa ngáy. Mặt cô dán vào ngực người đàn ông, cũng không biết do nhiệt độ cơ thể anh cao hay là nhiệt độ trên mặt cô cao, cảm thấy người rất nóng.
Lần đầu tiên Kim Tú Châu cảm nhận cảm giác được người khác ôm vào lòng, cảm thấy thỏa mãn như thể ôm lấy toàn thế giới. Mà giờ khắc này, cái ổ chăn nho nhỏ an tĩnh này chính là cả thế giới của cô.
——
Một đêm ngủ ngon. Rạng sáng, Kim Tú Châu đúng giờ mở mắt. Cô nằm nghiêng trên giường, người đàn ông từ phía sau ôm lấy cô. Trong lòng hừ nhẹ một tiếng, cảm thấy đàn ông nào cũng có loại đức hạnh thối này, dù không cam tâm cưới nhưng chẳng phải cũng ôm cô ngủ đó sao?
Nhưng khi cô dậy vẫn cử động nhẹ nhàng. Cô mặc một cái áo bông thật dày, tới phòng bếp lấy nước nóng trong phích rửa mặt, sau đó buộc tóc thật chặt rồi ra cửa. Bên ngoài trời vẫn tối đen, cũng may có ánh trăng, có thể thấy rõ đường đi.
Khi Kim Tú Châu tới nhà ăn, bên trong đã sáng đèn. Nhà ăn dùng đèn điện, sáng trưng, bếp trưởng Trương không có ở đây, trong phòng bếp chỉ có bốn cậu lính hậu cần tới sớm chuẩn bị. Ai nấy cũng đều bận bịu với việc trong tay, hẳn là trước đó bếp trưởng Trương đã dặn dò bọn họ, lúc nhìn thấy Kim Tú Châu đến, họ cũng không bất ngờ, ánh mắt chỉ thêm tò mò.
Kim Tú Châu vốn đang nghĩ có bị làm khó dễ hay không. Căn cứ vào những trải nghiệm của cô trong quá khứ, đến núi nào phải bái Sơn thần núi đó, nhưng làm cô thấy bất ngờ là bốn cậu lính hậu cần này vô cùng khách khí với cô, trong đó một cậu lính cao cao còn dừng việc trong tay tới hỏi: "Sư phụ Kim xem còn cần gì? Chúng tôi chuẩn bị cho chị."
Nghe thấy ba từ sư phụ Kim, Kim Tú Châu vừa lòng nhìn đối phương. Ánh mắt cô quét quanh phòng bếp một vòng, nhìn thấy gạo nếp và táo đỏ đã ngâm, cũng không khách khí nữa, cô cuộn ống tay áo lên, nói với cậu ta: "Tôi còn cần đậu đỏ và hoa quế, ở đây có không?"
"Đậu đỏ có, nhưng hoa quế không có."
"Vậy lấy đậu đỏ đi."
Người nọ nghe xong xoay người đi lấy. Kim Tú Châu qua xem gạo nếp.
Tám giờ sáng, kết thúc thể dục buổi sáng, binh lính đều nhịp tiến vào nhà ăn. Mỗi người lấy một cái khay ở cửa, sau đó xếp hàng tới cửa lấy cơm.
Ngày thường suất ăn là một quả trứng gà, một cái màn thầu, một cái bánh bao rau cộng thêm một bát cháo nóng, hôm nay đột nhiên không giống, màn thầu đổi thành một nắm cơm đo đỏ, trên mặt có đậu đỏ và táo khô, thơm ngào ngạt, vừa nhìn đã biết ăn ngon.
Khi bước lên trước, việc đầu tiên mỗi người làm là dùng đũa gắp miếng cơm nắm này ăn. Mới vừa ăn vào miệng đã nếm được vị ngọt ngào, ăn ngon tới mức nuốt cả đầu lưỡi. Có người cảm thấy quá ngon, không nỡ ăn hết ngay, cố ý để dành một nửa ăn cuối cùng.
Giang Minh Xuyên không nấu bữa sáng, anh dẫn theo hai đứa nhỏ tới nhà ăn, dùng phiếu cơm đổi ba phần ăn sáng. Phó Yến Yến và Hạ Nham đều từng ăn bánh long phượng, lần này không ăn nhanh như lúc đầu tiên được ăn, hai đứa dùng thìa múc từng chút một, vô cùng lịch sự tao nhã.
Ăn xong Giang Minh Xuyên dẫn Phó Yến Yến đến phòng bếp giao cho Kim Tú Châu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!