Hôm sau trời còn chưa sáng hẳn, Giang Minh Xuyên đã dậy, anh cũng không biết giờ là mấy giờ, do dự có nên dậy hay không. Nào biết mới vừa nhẹ nhàng cử động, bên cạnh đã truyền đến tiếng rầm rì bất mãn, động tác anh của cứng đờ, tất cả ký ức tối qua đều ào ào tuôn ra.
Độ ấm của hai thân thể kề sát càng làm anh hít thở không thông. Anh không dám động đậy, trong phòng an tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của đối phương. Cũng không biết đã qua bao lâu, dường như đối phương duy trì một tư thế ngủ quá khó chịu, chủ động xoay người đưa lưng về phía anh, lúc này mới làm anh có không gian th* d*c.
Giang Minh Xuyên nâng cánh tay lên che mắt mình, suy nghĩ trong đầu lung tung rối loạn, cuối cùng lại nghĩ tới chuyện tối hôm qua. Mặt anh nóng bừng, vội vàng áp xuống tà niệm trong lòng, anh từ trên giường ngồi dậy, tay chân nhẹ nhàng mặc quần áo vào.
Chờ khi Kim Tú Châu ngủ ngon thức giấc, Giang Minh Xuyên đã ra ngoài, cơm sáng được ủ ấm trong nồi, Hạ Nham đã ăn xong đi học, chỉ có con gái ngồi ở bên cạnh chậu than chơi một mình, nhìn thấy cô đã dậy ngẩng đầu nhìn một cái.
Kim Tú Châu chậm rãi rời giường, khi đứng dậy dùng tay xoa eo một chút, miệng nhỏ giọng "ưm" một tiếng. Cũng không biết nghĩ tới điều gì, mặt cô đỏ lên, miệng thầm mắng câu, "Vờ đứng đắn." Trong lòng âm thầm "chậc" một tiếng, chẳng lẽ đây mới thực sự là đàn ông?
Trước kia cô nhìn thấy mấy cô dâu mới sau đêm tân hôn bước đi với tư thế khá là mất tự nhiên, thấy người khác trêu ghẹo cũng chỉ coi như là đùa vui thôi, hiện giờ mới cảm thấy hóa ra là lão Hầu gia phế.
Lơ đãng đối diện với ánh mắt tò mò của con gái, Kim Tú Châu có hơi mất tự nhiên, nói lảng sang chuyện khác hỏi: "Đã ăn chưa?"
Phó Yến Yến ngoan ngoãn gật đầu, sau đó cúi đầu xuống tiếp tục chơi con hổ nhồi bông trong tay. Cô bé đã không còn là trẻ con nữa rồi, đương nhiên nhìn là hiểu Kim Tú Châu khác thường, chỉ là không nhịn được nhíu mày, cô bé nhớ rõ đời trước ba Giang và Kim Tú Châu vẫn luôn chia phòng ngủ, sao bây giờ lại không giống?
Chẳng lẽ là bởi vì cô bé trọng sinh? Hay là…
Cô bé đột nhiên nhớ tới khoảng thời gian khi mình thành linh hồn đi theo Kim Tú Châu, có một lần cô bé nghe được hai cô gái trẻ thảo luận chuyện xuyên tới không gian song song gì đó ở hành lang bệnh viện, cô bé biết sau này có rất nhiều người thích xem tiểu thuyết xuyên không, trong đó một cô gái còn kiên định cho rằng có không gian song song.
Chẳng lẽ không phải mình về quá khứ, mà là xuyên qua đến không gian song song? Điều này cũng giải thích vì sao cô bé cảm giác Kim Tú Châu có phần không giống với đời trước. Phải chăng như vậy có nghĩa là, đời này vận mệnh của nhiều người rất có thể cũng sẽ thay đổi? Không hiểu sao, Phó Yến Yến đột nhiên có một loại kích động muốn làm chút gì đó.
Bệnh trầm cảm hành hạ cô bé rất nhiều năm, cho dù là biết bản thân quay về quá khứ, cô bé cũng không thấy hứng thú gì, mỗi ngày đều chỉ sống được chăng hay chớ, giống như người ngoài cuộc nhìn mọi sự phát sinh xung quanh mình. Nhưng vào giờ khắc này, cô bé không còn nghĩ như vậy.
Kim Tú Châu không biết suy nghĩ trong lòng con gái, hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, buổi sáng cơm nước xong xuôi cô liền dẫn Phó Yến Yến sang nhà hàng xóm, muốn hỏi thăm xem nhà họ Ngô ăn Tết như thế nào.
Thím Ngô hôm nay cũng ở nhà, Tiền Ngọc Phượng đang chuẩn bị lấy gạo nếp về nhà mẹ đẻ xay, nhìn thấy Kim Tú Châu đến, bèn hỏi nhà mình chuẩn bị làm bánh trôi*, hỏi cô có muốn cùng đi vào thôn không.
*Bánh trôi(bên Trung): bánh thường làm vào năm mới hoặc tết Nguyên Tiêu bên Trung, vỏ bột nếp và có nhân là vừng đen.
Kim Tú Châu nghĩ dù sao hôm nay cũng không có việc gì, nên quyết định đi cùng chị ta, quay về nhà cũng cầm theo một ít gạo nếp và vừng đen. Đây là ngày hôm qua khi chuẩn bị đãi tiệc, Giang Minh Xuyên mua từ bên ngoài về cùng đám rau dưa.
Phó Yến Yến quá nhỏ, dẫn đi không tiện, bèn gửi lại nhà họ Ngô, để thím Ngô trông dùm, "Tới trưa mẹ về, con ngoan ngoãn ở nhà chơi với bà Ngô và chị Đại Nha, lúc về mẹ mang món ngon cho con."
Phó Yến Yến gật đầu. Ra cửa Tiền Ngọc Phượng còn khen cô bé hiểu chuyện.
Kim Tú Châu cười nói: "Đúng là hiểu chuyện, dường như cũng không làm em nhọc lòng."
Đi đã xa, Phó Yến Yến không nghe được hai người nói gì, cô bé nghĩ thầm, có phải cha mẹ trong thiên hạ đều thích khen con cái người khác hay không, còn chê con cái nhà mình. Đời trước Kim Tú Châu là người như vậy, thím Tiền cũng như thế.
Thím Ngô đã lớn tuổi, ngồi bên chậu than một lúc là buồn ngủ, Đại Nha thấy thế, dịch tới cạnh Phó Yến Yến bên, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Chị nghe nói anh trai em cũng đi học?"
Phó Yến Yến xoay đầu nhìn cô bé, chậm nửa nhịp mới nhận ra là cô ấy đang nói về Hạ Nham.
Cô bé đối với Đại Nha không có ấn tượng gì, ký ức trong đầu cô bé đều là sau khi dọn vào ở trong tòa nhà lầu, khi đó hai nhà cũng không ở cạnh nhau, Kim Tú Châu cũng không thích qua lại với thím Tiền.
Nhưng có rất nhiều những bé gái không được đi học giống như Đại Nha, sở dĩ cô bé có thể đi học, cũng có nguyên nhân nhờ ba Giang, còn thêm cả vì Kim Tú Châu thích hơn thua với người khác.
Đời trước cô bé cũng không cảm thấy hạnh phúc.
Chuyện duy nhất nhớ rõ về Đại Nha, là khi Kim Tú Châu và ba Giang sắp ly hôn khi, có buổi tối một hôm ba Giang đột nhiên tìm cô bé lúc cô bé đang ở nhà một mình làm bài tập, lén cho cô bé một số tiền, nói với cô bé chị Đại Nha đã chết, dặn dò cô sau này kết hôn phải tìm hiểu cho kỹ, đối phương là người tốt mới có thể gả, nếu chịu ức h**p gì, hãy dùng số tiền này tới tìm anh, nói ba sẽ làm chỗ dựa cho cô bé. Đêm đó ba Giang đôi mắt đỏ ửng, nói rất nhiều điều với cô bé.
Nhưng khi đó Phó Yến Yến cũng không hiểu, trong lòng cô bé cũng oán trách ba Giang đối với mẹ không tốt. Sau đó một khoảng thời gian rất dài, cô bé thấy rất hối hận, lúc ấy vì sao không nói thêm với ba Giang mấy câu, nhìn ánh mắt ba Giang, đó là người duy nhất trên thế giới đối tốt với cô bé.
Phó Yến Yến nhìn Đại Nha, đột nhiên nói: "Đúng vậy, bởi vì anh muốn đi học, nói với ba mẹ, cho nên ba mẹ mới đưa anh đi học."
Đại Nha nghe xong sửng sốt, ngay sau đó trên mặt lộ vẻ hâm mộ, "Ba mẹ em thật tốt."
Phó Yến Yến quay đầu một lần nữa nhìn về phía chậu than, giọng điệu bình tĩnh nói: "Chị cũng có thể mà, nếu muốn đi học thì nói với ba mẹ chị, đi học sẽ rất vui, có thể học được rất nhiều tri thức mới."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!