Chương 1: (Vô Đề)

Mùa đông năm 1969, trời lạnh thấu xương, cô gái nằm trên giường bị cái lạnh làm tỉnh giấc, cô cố hết sức mở to mắt, đầu óc ong ong, hồi lâu vẫn không nhận thức được đã xảy ra chuyện gì, rồi lại nhúc nhích thân thể cứng đờ, chậm rãi ngồi dậy, vẻ mặt nghi hoặc quay đầu quan sát bốn phía. Cô nhớ rõ bản thân hẳn là đã chết rồi.

Cách chỗ cô không xa là một cái cửa sổ lủng lỗ chỗ, bên ngoài bị một lớp tuyết trắng thật dày bao trùm, ánh sáng trắng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, có thể nhìn thấy rõ ràng nền nhà gồ ghề lồi lõm và mấy vết nứt trên vách tường. Kim Tú Châu nhíu mày, căn nhà này trông còn tồi tàn hơn căn nhà cô sống hồi nhỏ.

Cô giơ tay xoa xoa cái trán đau nhức, đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng hít thở, động tác nhất thời dừng lại, đang chuẩn bị tìm hướng phát ra tiếng động, đầu cô lại đau như thể bị muôn vàn cái kim nhỏ đâm vào, vô số hình ảnh xa lạ lập tức ùa vào trong đầu cô.

Qua một hồi lâu đau đớn mới qua đi, cô hít vào một hơi thật sâu ổn định tâm trí, sau đó dường như nhớ ra, quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, vẻ mặt trở nên trầm tư, người đàn ông đưa lưng về phía cô nằm ở trên giường, chiếc chăn mỏng đắp hờbên hông, lộ ra tấm lưng rắn chắc mạnh mẽ. Suy nghĩ trong đầu Kim Tú Châu lại đấu tranh một lần nữa, cô quan sát cảnh tượng chung quanh, cuối cùng cắn răng một cái, tựa như đã đưa ra quyết định, run rẩy đưa tay kéo chăn nằm xuống một lần nữa, nhắm chặt mắt lại.

Sáng sớm, trời chưa sáng, một cô gái trẻ mặc chiếc áo khoác màu xanh lam đã giặt nhiều lần tới bạc phếch bưng một chậu nước ấm tới gần căn phòng nhỏ, trước khi gõ cửa cô nàng còn cố ý dừng lại vuốt vuốt mái tóc đã tết đuôi sam, thấy không có sợi tóc nào rối, lúc này mới yên tâm gõ cửa, mặt màycòn cố ý lộ ra nụ cườithẹn thùng.

Cô gái gõ cửahai lần, bên trong không hề có tiếng gì đáp lại, cô tưởng tiếng gõ cửa quá nhỏ, bèn gõ mạnh hơn hai cái, đợi một hồi, trong phòng vẫn không thấy động tĩnh gì. Cũng không biết cô nàng nghĩ tới điều gì, ánh mắt đảo quanh, sau đó lại quay đầu nhìn một vòng quanh sân, thấy không có ai sau mới lét lút kề mặt vào khe cửa nhìn trộm bên trong, tầm nhìn có hơi mơ hồ, cô nàng bèn khẽ đẩy một cái, vừa mới đẩy nhẹ, cửa phòng đã mở ra, sau đó cô nàng liền nhìn thấy trên giường một nam một nữ ôm nhau vô cùngthân mật ngủ chung.

Người đàn ông đối diện với tầm mắt cô gái, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt cương nghị, sống mũi cao, môi mỏng hơi mím, cho dù đang ngủ nhưng trên người vẫn tỏa ra khí thế khiến người khác không dám tới gần, người phụ nữ đang ngủ dán sát trong lồng ngực anh, chỉ lộ ra một nửa gương mặt cùng mái tóc đen nhánh. Nhưng Phó Mỹ Vân chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra, tức khắc lông tơ cả người dựng cả lên, cô nàng quăng thẳng chậu nước trong tay đi, hét lên một tiếng the thé vọt tới, "Kim Tú Châu, ả tiện nhân này, tôiliều mạng với chị——"

Tiếng thét vang vọng toàn bộ khoảng sân, làm kinh động hai vợ chồng già đang nấu cơm trong bếp, vội vàng chạy ra xem, "Sáng sớm tinh mơ la hét cái gì, nhà còn đang có khách đấy."

Hai vợ chồng ngủ ở phòng nhỏ bên cạnh cũng bị đánh thức, hùng hùng hổ hổ chạy ra mở cửa, "Sáng sớm ngày ra không ngủ còn hét cái giống gì?"

Người phụ nữ còn nhéo mạnh vào eo người đàn ông, vô cùng oán giận mà nói: "Nào có nhà ai có cô em chồng lớn tuổi như vậy còn chưa gả chồng, ngày nào cũng như ngày nào nổi điên lên vậy chứ."

Người đàn ông còn chưa kịp phản bác, đã nghe thấy mẹ mình lớn tiếng gọi, "Thằng cả, mau ra đây đánh chết con tiện nhân này, ra mà xem chuyện tốt mà nó làm đây này."

Anh ta nhíu chặt mày, nhưng vẫn xỏ giày đi sang phòng nhỏ bên cạnh, mới vừa bước vào đã nhìn thấy ba người phụ nữ trong phòng đang đánh nhau loạn xà ngầu cả lên, nói đúng ra là mẹ và em gái anh ta ra sức vung tay đánh Kim Tú Châu trên giường, mà Kim Tú Châu thì ôm chăn cuống cuồng trốn về phía sau, ở giữa cách vai trần của một người đàn ông, cũng chính là Giang Minh Xuyên chiến hữu của em trai anh ta ngày hôm qua tới nhà làm khách.

Giang Minh Xuyên quần còn chưa mặc tử tế, dường như là vội vàng tròng lên, khóa quần cũng chưa kéo. Với tình hình này, người sáng suốt vừa thấy đã biết chuyện gì xảy ra. Sắc mặt anh rất khó coi, ngồi cứng đờ ở trên giường, nhìn sang Kim Tú Châu bị túm tóc, anh đen mặt duỗi tay ngăn lại, cái ngăn này lại k*ch th*ch hai mẹ con kia, chuyển tay sang cào anh, trong nháy mắt trên người trên mặt anh đã có vài vệt đỏ, lại còn xước da…

Cuối cùng vẫn là ông cụ ngoài cửa không nhìn nổi nữa, hét lớn một tiếng "Đủ rồi!"

Tiếng quát lớn làm mấy người trong phòng giật mình, ông cụ trầm mặt quay đầu nói với con trai: "Gọi nhà thông gia tới."

Trong phòng bà cụ tức giận chửi um lên, "Thông gia cái gì mà thông gia, bà đây không có cái ngữ thông gia ấy, nhìn xem đã dạy ra cái giống gì."

Kim Tú Châu xoa xoa da đầu vừa bị kéo đau, cúi đầu không nói một lời. Trải qua trận đại chiến này, cô đã hoàn toàn tỉnh táo lại, nhận ra bản thân mình đã mượn xác hoàn hồn, sống lại trong thân xác của một người phụ nữ trùng họ trùng tên.

Ngày hôm qua nửa đêm cô có tỉnh dậy một lần, hóa ra là cô nàng "Kim Tú Châu" kia nghe lén được mẹ chồng mình tính toán gả khuê nữ cho người đàn ông này, nên có ý tưởng khác, cô nàng này suy tính rất đơn giản, dựa vào đâu mà cô em chồng được gả cho người tốt như vậy, sau này được sống những ngày tháng tốt đẹp, ở nhà cao cửa rộng trong thành phố? Mà bản thân mình chỉ có thể ở nông thôn chịu khổ chịu mắng.

Giờ chồng cô đã chết, cô lại không có con trai, về sau chỉ còn những ngày tháng khổ cực đang chờ cô, càng nghĩ càng thống hận, cô liền dứt khoát rời giường nấu cho người đàn ông kia một bát thuốc hạ sốt, thuốc này lão trung y trong thôn kê, dạo gần đây con gái cô vừa ho vừa sốt, uống thuốc này đã khỏe lên rất nhiều, chỉ có điều có phản ứng phụ là uống xong dễ gây buồn ngủ.

Người đàn ông này buổi chiều ngày hôm qua đi bộ mười mấy km tới, buổi tối khi ăn cơm, ông cụ lấy ra rượu quý, anh nói mình còn đang sốt không thể uống, lúc đó cô nàng "Kim Tú Châu" kia nghe thấy, mới nghĩ ra được biện pháp này.

Về phần Kim Tú Châu hiện tại, cô đã sớm quen với cuộc sống phú quý ở Hầu phủ, nào còn nguyện ý ở lại nơi thâm sơn cùng cốc nghèo xác xơ này? Dứt khoát hoặc là không làm, nếu làm phải làm đến nơi đến chốn, cô tiến hành kế hoạch này tới cùng.

Hai vợ chồng nhà họ Kim tới đây rất nhanh, đi cùng còn có con gái cả và con gái thứ hai buổi sáng tới nhà chúc Tết, bởi vì là chuyện xấu, nên hai người con rể không được gọi tới cùng.

Mẹ Kim vừa vào cửa đã xông thẳng vào muốn đánh Kim Tú Châu, mắng cô là cái ngữ không biết xấu hổ, sao có thể làm ra chuyện mất mặt như vậy. Kim Tú Châu đã mặc xong quần áo, đang đứng ở cửa nhà chính, thấy bà ta trừng mắt xông thẳng tới, bèn trốn ngay ra phía sau ghế Giang Minh Xuyên. Giang Minh Xuyên ngồi nghiêm chỉnh, hai tay nắm chặt gắng khắc chế cơn giận của mình.

Từ nhỏ đến lớn anh gặp được qua vô số ngăn trở, nhưng chưa khi nào làm anh muốn đào một cái hố mà chui vào như hiện giờ. Nhìn thấy động tác của Kim Tú Châu, anh mím chặt môi, ngẩng đầu nhìn phụ nữ trung niên đang xông tới. Ánh mắt anh lạnh như băng, làm cho câu chửi của mẹ Kim nghẹn lại trong họng không phát ra được, cuối cùng chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Kim Tú Châu.

Cho dù có giận tới mức nào, hai gia đình lúc này cũng không dám làm to chuyện, nhà họ Phó còn muốn dựa vào sự hy sinh của con trai thứ hai mà nở mày nở mặt, nếu để cho người khác biết việc này, sau này không biết truyền thành phiên bản gì, ở nông thôn mấy mụ ngồi lê đôi mách có thể nói trắng thành đen, huống chi việc này cũng đâu có "trắng". Nhà họ Phó còn có cháu trai, nhà họ Kim cũng còn con trai nhỏ, không tới mấy năm nữa là cưới vợ, gây ra chuyện lớn quá sau này đề thân với nhà người khác cũng khó.

Nghĩ đến đây, hai nhà cùng bắt đầu bàn bạc, tuy nói không thể làm to chuyện nhưng cũng không thể nào cho qua, nhà họ Phó muốn nhà họ Kim trả lại hai trăm tệ lúc trước làm sính lễ, nhà Kim không chịu, nói con gái nhà mình ở nhà vừa ngoan vừa hiền, vừa đến nhà mấy người lại xảy ra chuyện như vậy, tại gia phong nhà mấy người không ra gì ảnh hưởng tới con gái nhà họ……

Dù sao kết quả là hai bên chỉ trích đối phương, không bên nào chịu đưa tiền.

Ồn ào một hồi, phụ nữ hai nhà trực tiếp động tay động chân, vốn cho rằng hai mẹ con nhà họ Phó đã hung hãn lắm rồi, không ngờ rằng ba mẹ con nhà họ Kim còn hơn một bậc, đè thẳng hai mẹ con nhà họ Phó xuống đất mà cấu véo, hai cha con nhà họ Phó thì gầy như que củi, sợ chết tránh sang một bên kêu gọi họ dừng tay, còn con dâu thì mặc kệ, còn che miệng lén cười.

Nhà chính lại loạn như cào cào. Cuối cùng vẫn là Giang Minh Xuyên ngồi ở trong một góc nhìn không được, lấy ra hai trăm đồng giải quyết việc này, mỗi nhà một trăm.

Hai nhà ngừng nghỉ trong chốc lát, sau đó lại vì chuyện muốn phủi sạch quan hệ với Kim Tú Châu mà rùm beng lên, nhà họ Kim gia nói con gái đã gả chồng như bát nước đổ đi, hiện giờ đã không còn là người nhà bọn họ, nhà họ Phó cũng không nhận, nói Kim Tú Châu không biết xấu hổ như vậy, ai biết đứa con cô sinh có phải cháu gái nhà bọn họ hay không, giờ lại còn hòng ở lại nhà họ ăn không uống không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!