Ngày hôm sau, sáng sớm khi cả nhà đã ăn xong bữa sáng, Tô Chu hai người bỏ Ái Quốc Vệ Quốc vào xe, đẩy xe đi tìm thôn trưởng.
Trời vào đông, cái lạnh như cắt da cắt thịt, lại thêm Chu gia thôn bao quanh bởi những dãy núi lớn, không khí càng lạnh hơn nhiều.
Đến nhà thôn trưởng thì bác đang ngồi xoa bắp như hôm trước, thấy bọn họ mặc dù khó hiểu nhưng vẫn mời vào. Phòng khách có một chiếc giường đất thật to, bên trên đặt một chiếc bàn ngắn chân để tiếp khách hay dùng bữa, hơi nóng từ bếp lò sẽ theo đường dẫn mà làm nóng cả chiếc giường, ngồi lên cảm giác ấm hô hô, thoải mái nhiều.
Chu Tô hai người vội đặt Ái Quốc Vệ Quốc lên giường. Ngày hôm qua chưa từng nhìn kỹ, bây giờ nhìn rõ hai anh em thì hai vợ chồng bác đều vui vẻ, chao ôi, hai cục bột nhỏ trắng trắng mềm mềm, tròng mắt đen như hạt nhãn xoay đi xoay lại, tay chân thịt mum múp, càng nhìn càng thấy thích, càng nhìn càng hiếm lạ.
Nói thôn dân thì những năm gần đây đã có cuộc sống tốt hơn, nhưng cả thôn chưa có ai mà nuôi được con nít nhìn đẹp như vậy, không phải gầy gò ốm tong ốm teo thì đen nhem nhẻm, hai đứa nhỏ này vừa nhìn là biết người thành phố, ai u…
Đợi hai bác cưng nựng bọn nhỏ một lát, Chu Bắc Sơn mới vào vấn đề chính:
– Bác, cháu hôm nay đến để nhờ bác giúp, hỏi xem trong thôn có ai bán đất không, cháu định mua hai mẫu đất ạ.
Bác thôn trưởng nghe anh nói thì vỗ đùi một cái, vẻ mặt đồng ý:
– Hôm nay cháu không đến, vài ngày sau bác cũng sẽ tìm đến cháu để nói chuyện, bây giờ các cháu đã về thôn sinh sống thì đừng khiến cho bản thân quá đặc thù, như vậy không tốt, nhưng chỉ có hai mẫu đất nhà cháu ăn có đủ hay không?
Hỏi là hỏi vậy thôi nhưng bác biết chắc chắn là không đủ, nói ra để biết bọn họ có suy tính gì không, bác cũng biết đường mà giúp đỡ. Chu Bắc Sơn cũng biết thôn trưởng đã giúp gia đình mình rất nhiều, là người tốt, nên cũng lộ ra một chút:
– Bọn cháu trồng hai mẫu chỉ để hoà mình vào thôn thôi, chứ thực ra mỗi tháng bọn cháu có trợ cấp, vợ cháu được mười đồng tiền, cháu cũng được năm đồng tiền, cho nên không cần phải mua nhiều đất ruộng quá, vì vợ cháu sẽ ở nhà chăm bọn nhỏ, cô ấy sẽ không xuống đất.
Nói tiền trợ cấp thì thôn trưởng cũng hiểu, bản thân ông cũng là thương binh xuất ngũ, bọn nhỏ đây là cầm tiền nhưng không dám lộ ra, chỉ để mỗi tháng nhận trợ cấp để bịt miệng người trong thôn. Bác vẫn cau mày:
– Bác biết vợ cháu từ thành phố lớn về, có tri thức, nhưng chuyện không xuống đất… Bây giờ phụ nữ trong thôn ai mà không phải xuống đất, nếu vợ cháu không đi, chắc chắn sẽ có lời ra tiếng vào.
Chu Tô hai người biết thôn trưởng đây là nhắc nhở bọn họ, liền đem thẻ đội viên của Đặc dị cục cho bác xem một chút, trong ánh mắt giao nhau, ba người thầm hiểu, mắt thôn trưởng tạch một cái, sáng lên như ngọn đèn.
Tô Mãn và Chu Bắc Sơn không biết nhà nước quy hoạch có giống trong lịch sử nước H hay không, nếu mà giống thì chỉ vài năm sau đất đai đều sẽ trở thành tài sản chung, bọn họ mua nhiều cũng không giữ được. Đọc lịch sử của đất nước này, có rất nhiều sự kiện diễn ra giống với nước H, nhưng càng nhiều sự kiện khác không giống, tên quốc gia không giống, chữ viết khác xa, lãnh đạo cũng không trùng tên với nước H, nên bọn họ thật không xác định, có điều để đề phòng, mua hai mẫu cũng được rồi, bọn họ có con đường kiếm tiền riêng.
– Bọn cháu sẽ không thực sự dựa trồng trọt mà sống, bọn cháu có thu nhập thêm, bên ngoài sẽ nói là cháu tìm được một cái công nhân thời vụ công việc, mỗi năm sẽ có một hai lần đi ra ngoài làm việc, còn vợ cháu thì đã ký hợp đồng với tòa soạn báo, mỗi tháng sẽ được mười đồng tiền lương.
Thôn trưởng nghe vậy thì yên tâm rất nhiều, bác là một trong những số rất rất ít người biết đến Đặc dị cục, cũng biết đây là một cái rất khó lường bộ môn, xem ra thôn của bọn họ ra hai người con cháu đặc biệt có tiền đồ nha. Càng nghĩ, bác lại càng vui vẻ, nhưng biết việc này phải bảo mật, không thể khoe khoang, dù vậy cũng rung đùi đắc ý, tràn đầy mừng rỡ.
Nếu như đã có lý do hợp lý, vậy thôn trưởng cũng dò xét lại trong đầu xem có nhà nào muốn bán đất không, dò đi dò lại đúng thật là làm bác tìm được.
Đang định quay ra báo cho Tô Chu hai người thì ngoài cửa cho một đứa bé khoảng chín mười tuổi chạy ào vào cửa, bên chạy bên kêu:
– Ông Năm! Ông Năm! Đánh nhau rồi!
Thôn trưởng trong gia đình đứng hàng thứ năm, nên bọn nhỏ hay kêu bác là ông Năm. Đáng ra Chu Tô hai người kêu bác là bác Năm, nhưng Chu Bắc Sơn rời quê đã lâu, quên cách gọi trong thôn, Tô Mãn thì không biết, thôn trưởng cũng không để trong lòng nên giờ cứ bác bác mà kêu, nghe thân thiết hơn nhiều.
Thôn trưởng nghe được hai chữ đánh nhau thì toạch một cái đứng lên, nhanh chóng mặc giày, hỏi:
– Ai đánh nhau? Nói cho rõ!
Thằng bé vừa chạy vừa thở hổn hển:
– Là nhà bác Trương, thật nhiều người đến muốn bác Trương đi theo, bác Trương không chịu nên đánh nhau rồi.
Thằng nhỏ nói cũng không rõ, nhưng bác cũng nghe rõ mấu chốt:
– Trương Lâm thị nhà ở đầu thôn?
Ở đây, khi con gái lấy chồng, người trong thôn quen gọi tên kèm theo họ nhà chồng, ví dụ như Tô Mãn thì sẽ được kêu là Chu Tô thị, nghe có vẻ hơi hoài cổ một chút nhưng không cách nào, trong thôn còn lạc hậu lắm.
– Dạ đúng dạ đúng.
Bác trưởng thôn nghe thì biết nhà ai rồi, quay đầu lại nói với Chu Bắc Sơn và Tô Mãn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!