Tô Chu hai người sử dụng s.ú.n. g không phải một ngày hai ngày, đội dân binh thành lập cũng không phải gần đây, vậy ai là kẻ cử báo?
Cả thôn ánh mắt vòng qua một chút đại đội trưởng, nhìn thẳng vào Tống Đạt và Tống Linh. Trên cơ bản dân quê không có chương trình giải trí, mỗi một chút gió thổi cỏ lay đều được bọn họ nói đến say xưa, chứ đừng nói chi việc Tống Linh muốn chen chân vào gia đình của Tô Mãn và còn bị cô đánh.
Đây là vì yêu mà sinh hận nha!
Mọi người rất là khinh thường, ỷ vào đông dân số mà không thèm che lấp, Tống Đạt và Tống Linh thấy trên mặt có chút nóng rát.
Nghe cô ta nói về đơn cử báo, Tô Mãn đã có thể suy đoán một vài, cứ tưởng hai anh em bọn họ sẽ lấy cớ gì, nếu mà lấy cớ này thì không cần cho bọn hắn xét nhà cũng có thể dễ dàng vượt qua.
Chu Bắc Sơn im lặng nãy giờ liền lên tiếng:
– Chúng tôi có chức vụ trong người, trên người có s.ú.n. g cũng là hợp pháp đi?
Lý Tùng định mở miệng đồng ý thì Tống Linh lại cáu gắt:
– Chú ý rõ ràng, đơn cử báo ghi rõ người bị cáo là Tô Mãn, thật nhiều người đều thấy cô ta sử dụng s.ú.n. g nha, cô ta không có quyền được sử dụng s.ú.n. g đi?
Tô Mãn xíu một chút cười ra tiếng tới:
– Ai nói cô là tôi sử dụng s.ú.n. g là phạm pháp?
Tống Linh thấy Tô Mãn lên tiếng thì rất là khinh thường mà trả lời:
– Không lẽ là hợp pháp?
Chính bản thân cô ta còn không được phép dùng s.ú.n. g đâu, một kẻ nhà quê thì làm sao được phép! Chuyện cười lớn.
Nhưng đáp lại Tống Linh là một tấm thẻ thành viên của Đặc dị cục, Tô Mãn trực tiếp làm lơ cô ta mà đưa cho Lý Tùng:
– Đây có thể xem là chứng cứ chứng minh không?
Lý Tùng bây giờ rất muốn mọc ra đôi cánh bay ra khỏi nơi này đâu, Tô Mãn là thành viên của Đặc dị cục hắn đã thông qua Cơ Chiêu biết được từ lâu, nên cơ bản chỉ xem qua một chút rồi trả lại:
– Có thể, có thể, xin lỗi vì đã làm phiền mọi người…
Vừa nói vừa muốn ra hiệu cho đội dân binh rút lui, Tống Linh còn không chịu thì bị người khác kéo đi, ai cũng sợ cô ta nói thêm nữa thì bản thân mình sẽ bị liên lụy.
Nhưng Tô Mãn hôm nay quyết định phải g.i.ế. c gà dọa khỉ, đương nhiên cô không biết mình đã "giết" một lần rồi, có điều cho dù có biết cô cũng không để ý, g.i.ế. c hai lần có phải con khỉ sẽ sợ hơn không:
– Đứng lại!
Đối với đội dân binh tới nói, đây chính là thanh âm của ma quỷ. Lý Tùng không còn cách nào, đành phải quay đầu lại, cả cơ thể vì căng thẳng mà đầy mồ hôi:
– Tô đồng chí, còn có chuyện gì sao?
Tô Mãn thấy hắn ta ra có vẻ đáng thương thì một chút cũng không đồng tình, có điều cô cũng không muốn gây thù, mấy năm nay là giai đoạn đặc biệt, thiếu chọc một chút phiền toái cũng là tốt:
– Tôi có thể yêu cầu xem đơn cử báo không? Nếu việc này như vậy tôi có thể cử báo ngược lại là người đó vu cáo đúng không?
Nếu mà nhiều năm sao thì việc này chắc chắn là một cái hiểu lầm, cho dù Tô Mãn có muốn thì cũng không làm gì được người kia, nhưng đó là mấy năm sau nha, bây giờ quốc gia mới thành lập, luật pháp vẫn chưa hoàn thiện nên rất nhiều việc có thể ở kẻ hở mà làm.
Lý Tùng đã biết Tô Mãn muốn làm chuyện gì, chuyện này hắn ta cũng thật tức giận nên cũng sáng khoái lấy ra một phong thư từ trong túi áo, trực tiếp đưa cho Tô Mãn trước đôi mắt trợn tròn của Tống Linh.
Tô Mãn nhận được phong thư thì cười cười, đối với Lý Tùng làm như vậy rất là hài lòng, người này gió chiều nào theo chiều ấy, rất trơn trượt.
– Thong thả không tiền.
Cả đội dân binh đến nhanh chóng đi cũng nhanh, khi bọn họ ra khỏi thôn thì cả thôn tập thế reo hò, rất nhiều người đều vây quanh Tô Mãn và Chu Bắc Sơn an ủi, khiến cho hai người rất là ấm lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!