Chương 36: Qua mùa lũ

Tối đến, khi mọi người đã về phòng ngủ say thì Chu Bắc Sơn lại khóa cửa vào không gian tìm vợ. Tô Mãn biết ý chồng, đã đợi anh từ khi nào. Nghe được câu chuyện của Tô Hành, cô rất bất ngờ:

– Tại sao mẹ của Tô Hành lại biết cái chất lỏng đấy sẽ dụ được heo rừng?

Chuyện này thì Chu Bắc Sơn biết, khi muốn Điền Nhị Tráng giúp mình, bà ta đã kể cho hắn nghe:

– Nghe bảo là từ thời còn chiến tranh, bà ta vô tình thấy quân giải phóng dùng nhựa cây có thể thu hút heo rừng tấn công địch nên nhớ kỹ.

Nhớ kỹ nhưng không dùng vào chuyện chính mà dùng vào đường gian. Tô Mãn cảm thấy bà ta tâm địa cũng không tốt, nhưng người cũng mất rồi nên không tốt nói nhiều. Có điều, cô vẫn không hiểu được:

– Điền Nhị Tráng ly hôn cũng gần mười năm rồi, sao bây giờ hắn ta mới nhớ đến trả thù?

Chu Bắc Sơn cười trên nổi đau của người khác:

– Bởi vì bây giờ hắn ta sống không tốt nha, lúc trước hắn cưới góa phụ cùng thôn về, sau lại phát hiện góá phụ sinh con nhưng cha đứa bé không phải hắn, mà nhà hắn ta lại không làm gì được còn phải ngày ngày cung phụng bà ta.

– Chuyện lũ lụt phía trên đã thôn báo đến các thôn nhưng nhà hắn mãi vẫn không chịu tin, cuối cùng tài sản đều trôi theo dòng nước, góá phụ thấy vậy liền bế đứa bé đi tìm cha ruột, hắn ta không làm gì được vì góá phụ ở cùng thôn, sợ dẫn heo rừng đối phó bà ta thì nhà hắn cũng bị heo rừng theo dõi.

Nói đến đây, Chu Bắc Sơn lại cảm thấy buồn cười:

– Hắn ta nghĩ nguyên nhân xảy ra những chuyện này là vì chúng ta giúp đỡ Chu Nhã li hôn, nếu Chu Nhã không li hôn thì hắn vẫn có vợ con đầy đủ.

Tô Măn trợn tròn mắt, đây là cái logic kiểu gì thế? Thấy vợ đáng yêu như vậy,

Chu Bắc Sơn ghé vào má cô hôn nhẹ một cái, thỏa mãn thở dài:

– Mặc kệ thế nào, Điền Nhị Tráng hai lần dẫn heo rừng đến thôn chúng ta, mặc dù chúng ta không có thương vong nhưng hắn ta phạm tội g.i.ế. c người là chắc chắn, sẽ phải bị tử hình.

Nói xong anh ôm nhẹ vợ vào lòng, sợ cô mềm lòng mà khó chịu. Nhưng Chu Bắc Sơn quá coi thường Tô Mãn, cô đâu phải thánh mẫu mà muốn tha thứ cho kẻ muốn g.i.ế. c hại gia đình mình. Lúc đó nếu không phải có anh, mặc dù cô có thể ngăn lại đàn heo, nhưng khi không sử dụng dị năng sẽ khiến năng lực của cô giảm xuống, người trong thôn chắc chắn sẽ bị thương. 

Tô Mãn vòng tay qua ôm lấy eo anh, tựa đầu vào vai anh hỏi:

– Bên anh đã ổn định chưa?

Chu Bắc Sơn một tay vuốt tóc vợ, một tay xoa nhẹ lưng cô, trả lời:

– Tạm thời ổn định rồi, mưa đã nhỏ hơn rất nhiều, chỉ cần tạnh mưa, nước bắt đầu rút là có thể trở về.

So với Tô Mãn, anh mới là người mong được về nhà nhanh nhất. Lần này đi công tác vừa xa mà thời gian vừa dài, mỗi ngày gặp mặt vợ cũng chỉ được một chút, có khi bận rộn hai ba ngày không thấy cũng là bình thường. Anh sắp nhớ cô đến phát điên. Quá dày vò.

Hai vợ chồng được dịp ở không gian ôn tồn một đêm. Hôm nay mấy đứa nhỏ được

Tô Mãn kêu qua ngủ với vợ chồng bác Trương, không có người khác khiến Chu Bắc Sơn rất là vui vẻ, một bên ôm vợ một bên còn nghĩ, phải chi thời gian như vậy dài lâu thì tốt biết mấy. Có điều anh cũng biết, bây giờ tránh lũ cả gia đình nằm chung một phòng, mặc dù phòng đủ lớn cũng không có sự riêng tư như trước nữa.

Càng nghĩ anh càng cảm thấy mấy đứa bé chướng mắt, lặng lẽ nghĩ như thế nào quăng bọn họ cho vợ chồng bác Trương.

Năm anh em Ái Quốc thật đáng thương nha.

Khoảng cách Điền Nhị Tráng bị bắt đã trôi qua hai tháng. Nước lũ đã rút hết đi nên mọi người chuẩn bị về xây lại nhà cửa.

Tô Chu hai người cũng không ngoại lệ. Nửa tháng trước, khi nước bắt đầu rút thì Chu Bắc Sơn đã trở lại trong thôn. Vì ăn mừng nước lũ cuối cùng cũng chịu đi, anh còn dẫn theo ba mươi mấy người thanh niên trai tráng lên núi săn heo rừng.

Cả thôn ồn ào nhốn nháo, rất là vui vẻ.

Gần mười năm cũng biết người trong thôn không có ai ghen ăn tức ở nên cả hai quyết định xây nhà bằng gạch nung. Như vậy sau này lại đến một lần nước lũ thì cũng không sợ nhà bị sập như nhà đất.

Không biết Chu Bắc Sơn nói chuyện với bác Trương như thế nào mà bác ấy lại đồng ý ở chung với bọn họ. Vậy là trong thôn chỉ cần xây ba mươi ba căn nhà và nhà tập thể của thanh niên trí thức. Quy củ như cũ, thanh niên trí thức sẽ ở chung, ai muốn ở riêng thì bỏ tiền thuê người trong thôn xây, dù sao đất trống gần đó rất nhiều, bọn họ chỉ có quyền ở không có quyền bán, muốn xây bao nhiêu cũng được.

Vì đã quyết định xây nhà gạch nên buổi chiều Chu Bắc Sơn ghé phòng của đại đội trưởng, muốn thuê người trong thôn xây nhà, tiền công theo giá thị trường. Sẵn tiện anh hỏi ý bác, tiền lương muốn lấy tiền hay lấy lương thực, hai dạng anh đều có. Vì thông cảm thôn dân đã chịu ba tháng lũ lụt, sắp hết thức ăn nên ai muốn trả công bằng lương thực cũng được, đương nhiên cũng theo giá thị trường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!