Chương 26: Thành viên mới

Ra khỏi Đặc dị cục, Chu Bắc Sơn ghé vào Cung tiêu xã, thấy khách quen đi vào, người bán hành niềm nở hỏi thăm:

– Là Bắc Sơn nha, hôm nay cậu đến mua thứ gì?

Chu Bắc Sơn đưa cho chị một tờ danh sách, người bán hàng hiểu ý:

– Lại mua dùm người trong thôn nha, cậu đợi chị một lát, chị đi soạn hàng cho.

Khi người bán hàng vừa quay đi thì Chu Bắc Sơn gọi lại:

– Ngoài phần trong danh sách, chị lấy thêm cho em năm gói kẹo sữa, mười hộp sữa mạch nha, mười cân đường đỏ, mười cân muối, mười bao que diêm, một phần kim chỉ.

Như nhớ lại thứ gì, anh nói tiếp:

– Lấy thêm năm bình rượu ngon.

Vừa nói anh vừa rút lấy số phiếu Tống Hoành vừa đưa ra, đếm đủ rồi đưa qua.

Người bán hàng thấy mới có một lát mà đã bán được nhiều hàng như thế thì rất là vui vẻ. Nếu một người nào khác vào mua thì người bán hàng đã không chu đáo như thế, bởi lẽ thời bây giờ là người mua cần người bán chứ không phải người bán cần người mua.

Nhưng Chu Bắc Sơn lại khác, từ mấy năm trước bắt đầu, cứ cách một khoảng thời gian anh lại đên mua hàng, bảo là mua cho người cùng thôn, có hôm còn dọn sạch kho hàng của Cung tiêu xã. Mỗi lần như thế người bán hàng đều được giám đốc khen ngợi cho nên ai cũng tranh bán hàng cho anh.

Như hôm nay, khi gom hết tất cả mọi thứ thì quầy hàng cũng đi sạch hai phần ba hàng hoá. Người bán hàng kiểm tra tiền và phiếu, phất tay vẫy chào Chu Bắc Sơn, trong lòng hy vọng lần sau anh đến mua thì mình vẫn là người bán. Một câu khen ngợi của lãnh đạo rất là quan trọn.

Chu Bắc Sơn tìm một cái chỗ không người, dùng dị năng dò xét xung quanh rồi mới đem hàng hóa của gia đình để vào không gian, chỉ để hàng mà thôn dân gửi mua ở ngoài.

Anh hai tay xách đầy túi bước nhanh ra phía xe bò. Bác đại đội trưởng vẫn chưa ra đến.

Chu Bắc Sơn phải đợi gần một tiếng đồng hồ, bác đại đội trưởng mới đi ra, theo sau lưng là bảy tám thiếu niên thiếu nữ, tay xách nách mang tràn đầy hành lý.

Đại đội trưởng thông báo với người giữ xe rằng mình lấy xe, sau đó thì dắt xe ra ngoài. Những nam thanh niên thấy vậy liền nhanh tay đặt hành lý lên trên. Bác đại đội trưởng chỉ vào Chu Bắc Sơn xe bò, nói: 

– Đây cũng là xe bò của thôn, đem một ít hành lý qua bên đó, người cũng chia ra mà ngồi.

Mạc Hiểu Hiểu nghe vậy thì rất là không hài lòng, cau có:

– Trời lạnh như thế này mà còn phải ngồi xe bò..

Đại đội trưởng quay phắt đầu lại, cười như không cười:

– Không ngồi cũng được, đi xuống đi bộ, nhưng tôi nói trước, nếu đi bộ thì đi một mình, tôi không có rảnh đâu mà chờ cô.

Mạc Hiểu Hiểu tức giận đến đỏ mặt, nhưng không dám lại nói gì. Đại đội trưởng quay ra nhìn những người còn lại:

– Sao? còn ai chê xe bò nữa không? Các cô cậu còn dám chê xe bò của tôi, xe bò của tôi dám không chở các cô cậu đấy! Như thế nào?

Những người còn lại lí nhí:

– Chúng cháu ngồi ạ!

Đại đội trưởng nhìn họ càng bực mình:

– Còn không nhanh lên xe? Trời tuyết lớn như vậy đi đón cô cậu mà cô cậu còn không hài lòng à?

Tất cả không dám lên tiếng, nhanh chóng leo lên xe, Mạc Hiểu Hiểu thấy đại đội trưởng đang nổi nóng thì chạy qua xe của Chu Bắc Sơn mà ngồi. Ngước đầu lên thấy mặt của Chu Bắc Sơn thì nhìn mê mẩn, Chu Bắc Sơn chán ghét quay đầu.

Theo sau có thêm hai người nữa, Chu Bắc Sơn đánh xe đi về. Xe anh chạy đằng trước, đại đội trưởng theo phía sau. Gió lớn thổi tuyết bay lả tả, lạnh buốt, anh muốn mau chóng trở về ôm vợ.

Đường đi được một nửa thì Mạc Hiểu Hiểu bắt đầu để ý chỗ đồ mà Chu Bắc Sơn mua ở Cung tiêu xã. Cô ta ngó ngó thấy Chu Bắc Sơn chỉ lo đánh xe, trước sự không đồng ý của hai người ngồi cùng mà với tay muốn mở ra xem là gì. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!