Chương 22: Một năm

Không nói đến những người vô tội bị thả ra sau như thế nào, chỉ nói đến khi Tống Hoành mượn điện thoại của thôn để gọi cho ngài lãnh đạo, trong đó báo cáo lên một danh sách cần xin chỉ thị để bắt giữ và điều tra.

Ngài lãnh đại sắc mặt tái xanh!

Ai có thể nghĩ đến đất nước vừa hòa bình chưa được trăm năm thì lại xuất hiện một cái tổ chức phản động. Còn chưa nói đến tổ chức này đã thẩm thấu vào rất nhiều cơ quan quan trọng của đất nước, nhìn mà rợn người.

Ông ra lệnh cho Tống Hoành tập hợp tất cả các thành viên Đặc dị cục, bằng vào tốc độ nhanh chóng phá án, không để cho tổ chức phản động kia có thời gian phản ứng.

Tâm cơ Tống cục trưởng vào lúc này xin trợ cấp một chiếc xe khách loại nhỏ, lý do là nếu đi xe khách hoặc đi xe bò sẽ có nhiều bất tiện, chậm trễ thời gian phá án.

Ngài lãnh đạo phê chuẩn.

Vậy nên, Cơ Quốc Đống và Cơ Chiêu hai người nhanh chóng bị bắt, từ trong ký ức của bọn họ tìm được manh mối quan trọng dần đến những kẻ đồng loã khác.

Có Chu Bắc Sơn, việc tìm kiếm manh mối và chứng cứ trở nên quá dễ dàng.

Vì vậy, chỉ trong vòng ba tháng từ khi thủ lĩnh Nhện đen bị bắt, chín phần mười phần tử phản động đã bị tra tay vào còng.

Sau bốn tháng, thủ lĩnh phản động cũng bị bắt được tại nhà, nhưng trước khi ông ta bị bắt, ông ta đã kịp ban hành một đạo mệnh lệnh cho những kẻ may mắn còn sót lại.

Chó cùng rứt dậu!

Thật nhiều giáo sư, học sinh, sinh viên bỏ qua việc học mà tụ tập với nhau. Truyền bá nhau cái gọi là tư tưởng tiến bộ, chúng đốt sách, phá hư trường học, thực hiện các cuộc bạo loạn quy mô lớn.

Đất bằng dậy sóng!

Các trường học bị buộc phải đóng cửa, những học sinh còn lại phải tạm thời nghỉ học ở nhà. Những cuộc bạo loạn nhanh chóng lan ra cả nước.

Ngài lãnh đạo buộc phải triệu hồi quân đội, chia ra chiếm đóng các thành phố lớn.

Để tránh học sinh sinh viên rảnh rỗi tụ lại với nhau, ngài ban phát động phong trào bắt buộc "tiếp sức nông thôn", những gia đình nào có con em trên mười lăm tuổi vẫn chưa có công ăn việc làm thì phải đăng kí tình nguyện đi hướng nông thôn tham gia xây dựng. Nói ngắn gọn là về quê làm ruộng.

Điều đáng nói là Đặc dị cục điều tra được, sau lưng cuộc biến động lớn này, ngoại trừ những kẻ phản động ra thì còn có những thành phần tri thức của chế độ cũ tham gia vào, mục đích là lật đổ chính quyền.

Từ đây, ba chữ "chế độ cũ" trở thành cọng thần kinh yếu ớt của ngài lãnh đạo, ông ban hành một lệnh trừng phạt cho những ai liên quan đến, kể cả có tham dự bạo loạn hay không. Nếu tham gia bạo loạn thì bị bỏ tù, còn không có thì bị lưu đày về nông thôn xây dựng.

Như ngài lãnh đạo nói, bọn họ muốn lật đổ chính quyền là vì ngày ngày ăn không ngồi rồi không có việc làm, vậy cho bọn họ về quê làm ruộng, bán mặt cho đất bán lưng cho trời, để xem bọn họ còn muốn lật đổ chính quyền nữa hay không.

Việc này Tống Hoành mặc dù dự cảm đến sẽ có người vì như vậy mà bị hàm oan cũng không lên tiếng phản đối, bởi lẽ mặc dù có người bị oan sai nhưng càng nhiều người là đúng tội. Ngài lãnh đạo cũng nói cho bọn họ về nông thôn là chuyện tạm thời, chờ đợi vài năm về sau điều tra rõ ngọn nguồn thì sẽ sửa lại án sai.

Vàng, bạc, đồ cổ… những thứ liên quan đến "chế độ cũ" đều trở thành thứ không có giá trị thậm chí là bùa đòi mạng. Trên đường phố dần dần thành lập một cơ quan chuyên phụ trách kiểm tra những người đi lại trong thành phố.

Phải chờ đến giữa tháng tám, hậu quả của cơn lốc bạo loạn mới xem như bước đầu được giải quyết. Chu Bắc Sơn cũng được về nhà.

Tính ra Chu Bắc Sơn rồi khỏi nhà đã gần một năm. Trong khoảng thời gian này bọn nhỏ lại cao lớn hơn một chút, vì biết cha phải đi làm nhiệm vụ nên năm anh em đã hiểu chuyện hơn rất nhiều. Khi học xong về nhà sẽ làm việc nhà phụ giúp mẹ làm việc nhà.

Cho nên khi Chu Bắc Sơn về đến chính là thấy cảnh tượng Ái Quốc đang quét nhà, Vệ Quốc, Gia Quốc, Kiến Quốc Bảo Quốc thì đang nhặt rau. Thấy anh vừa bước vào cửa, cả năm liền nhanh chóng nhào đến, đứa ôm tay đứa ôm chân, đứa ôm hông, khiến Tô Mãn nhìn mà mắt có chút ươn ướt.

Bọn nhỏ đã gần một năm không thấy cha nên rất là nhớ. Tất cả đều quay quanh Chu Bắc Sơn tò mò hỏi thăm thế giới bên ngoài, khi Tô Mãn đã dọn cơm lên mà sáu cha con vẫn chưa nói xong, cả căn nhà đều tràn ngập tiếng trẻ nhỏ, nghe ấm đến tận trong lòng.

Tối đến, năm anh em quấn lấy cha nói chuyện đến hơn mười giờ, khi đã mở mắt không lên nổi mới chịu trở về phòng ngủ.

Khi Tô Mãn vào phòng, Chu Bắc Sơn lại quấn lấy cô suốt một đêm. Sáng hôm sau cả nhà đều dậy trễ. Ăn qua bữa sáng, Chu Bắc Sơn mới nói với Tô Mãn:

– Bây giờ bên ngoài đã không còn loạn như trước nữa, nhưng vẫn phải hạn chế đi thị trấn, rất nhiều dân binh tuần tra ở đó, mỗi lần gặp người đều tra hỏi, rất phiền phức.

– Vậy anh còn phải trở về Đặc dị cục? 

– Không, trên cơ bản tất cả công việc đều hoàn thành xong rồi, bây giờ chỉ cần giống như trước là được. Bên ngoài trường học đã đóng cửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!