Người nhà quê bấy giờ xây nhà rất nhanh chóng, cả thôn hơn ba mươi người đến giúp đỡ, vì vậy khi mùa đông vừa đến, tuyết còn chưa kịp rơi thì nhà của Tống Thịnh đã xây xong rồi. Nhà ở phần tường ngoài được làm bằng đá, vách nhà và giường đất được làm bằng đất nhưng phần mái được lợp ngói kỹ càng, nếu mùa đông hạ tuyết thì cũng không lo lắng bị áp xụp.
Cả nhà ba người rất là hài lòng,
Tống Cường còn mời năm anh em Ái Quân qua phòng cậu chơi. Bọn nhỏ có một thời gian chơi chung nên bây giờ rất thân thiết.
Trường học cũng hoàn thành. Trẻ nhỏ trong thôn đã có thể bắt đầu đi học. Phòng học được thôn dân cẩn thận làm tường ấm, để khi mùa đông đi học không bị đông lạnh. Tống Thịnh và Chương Nguyệt Nga gấp không chờ nổi mà bắt đầu.
Chu gia thôn mặc dù điều kiện tương đối giàu có hơn thôn khác một chút, nhưng cũng không nhiều lắm. Những thứ như sách vở, bút đều tốn không ít tiền. Việc này Tống Thịnh đi gặp đai đội trưởng, Tống giáo viên đề nghị mỗi nhà làm một cái bàn, xung quanh lấy thanh gỗ làm thành thanh chắn, sau đó thả cát lên, như vậy khi học chữ chỉ cần dùng cây gỗ nhỏ tập viết lên cát, chẳng những thuận tiện còn có thể tiết kiệm tiền giấy bút.
Đại đội trưởng cảm thấy đây là ý kiến hay, vì vậy bác mở họp thông báo cho tất cả thôn dân để họ tự làm. Mọi người nghe được không cần tiền mua sách vở và bút thì cũng rất vui mừng. Trong lòng càng thêm tôn kính Tống Chương hai vị giáo viên.
Mọi việc đang diễn ra tốt đẹp thì đông săn lại đến. Năm nay Chu Bắc Sơn không ở nhà nên Tô Mãn không đi ra ngoài xem náo nhiệt. Thôn dân đã đi săn nhiều năm, ít nhiều cũng có kinh nghiệm, sẽ không có vấn đề lớn xảy ra.
Nhưng mà Tô Mãn yên tâm quá sớm. Năm nay vì Tống Thịnh một nhà dời về thôn nên lần đi săn này có tổng cộng ba mươi hai người tham gia. Bọn họ sáng sớm xuất phát, nhưng mãi đến chiều tối mới trở về.
Trở về người thần sắc buồn bã uể oải. Đại đội trưởng ỉu xìu mà thông báo:
– Anh em Chu Đại Thạch và Chu Nhị Thạch mất tích, mọi người tìm mãi vẫn không thấy, gọi to thì không ai trả lời.
Tô Mãn lại từ điểm này nghe ra điều bất thường tới. Chu gia thôn lưng dựa núi cao nên Tô Mãn và Chu Bắc Sơn thỉnh thoảng vẫn ở chỗ thôn dân thường săn thú đảo quanh. Mục đích là nếu phát hiện động vật ăn thịt thì sẽ xua đuổi, ngăn cản bọn chúng vào thôn.
Nhiều năm vậy nơi này heo rừng thì nhiều nhưng chưa từng phát hiện sói hay hổ, kể cả gấu cũng chưa phát hiện một con, tại sao có người bị mất tích cho được.
Hay là đi lạc? Như vậy cũng không đúng, hai người mất tích thuộc Chu gia tộc, đời đời sống ở Chu gia thôn, mỗi năm ngoài trừ đông săn còn lên núi rất nhiều lần, không thể nào là đi lạc được.
Tô Mãn liền ra hiệu cho đại đội trưởng, lúc này đại đội trưởng mới nhớ tới, trong thôn còn có đặc dị cục thành viên ở, mặc dù Chu Bắc Sơn ra xa nhà nhưng vẫn còn Tô Mãn ở đây, biết đâu Tô Mãn có thể tìm được bọn họ.
Cho nên đại đội trưởng trấn an Chu Đại Thạch Chu Nhị Thạch người nhà xong, ra hiệu bác gái kéo Tô Mãn về nhà. Tại đây, bác đại đội trưởng mới kể cho Tô Mãn nghe chi tiết.
Thì ra lúc mọi người đi săn xong chuẩn bị trở về, hai anh em cảm thấy muốn đi vệ sinh nên xin phép đại đội trưởng rời khỏi một chút. Dân quê muốn đi vệ sinh, tìm chỗ nào trống trống lách mình vào là được, bác cũng không để ý lắm, chỉ bảo bọn họ chú ý an toàn. Còn lại người tập hợp một chỗ nghỉ ngơi chờ đợi.
Vậy mà chờ một lát biến thành chờ một tiếng. Bác thôn trưởng cảm thấy họ đi lâu quá, lo lắng nên bảo mọi người, hai anh em kia như bốc hơi khỏi trái đất vậy, không một chút dấu vết.
Tô Mãn nghe tới đây thì nhăn lại mày:
– Bác không có thấy được vết m.á. u hay vụn quần áo linh tinh?
Bác đại đội trưởng quả quyết:
– Không có, không thấy được điều gì bất thường, chỉ là không tìm được hai anh em họ.
Tô Mãn mày nhăn càng sâu, đột nhiên cô lại hỏi:
– Trước kia ở trong thôn có trường hợp nào mất tích giống vậy hay không?
Nhờ Tô Mãn nhắc nhở, bác đại đội trưởng lục lọi một chút kí ức, lúc này mới nhớ:
– Trương Thụ chồng của Trương Lâm thị cũng mất tích giống như vậy, người thì lên rừng đốn củi mãi không thấy về, lúc sau rất nhiều người đi tìm cũng không tìm được bất kì dấu vết nào.
Tô Mãn trực giác hai bên có liên hệ với nhau. Tính tính thời gian, Trương Thụ mất tích đã mười năm rồi. Hoặc là trong núi có dã thú cô và chồng không phát hiện, hoặc là… trong núi có bí mật.
Dị năng giả trực giác không thể làm lơ. Tô Mẫn ý thức chuyện này không bình thường liền quay ra nói với đại đội trưởng:
– Bác hãy thông tri mọi người tạm thời đừng vào núi, trong núi có cổ quái. Tối nay cháu sẽ vào thăm thăm xem có tìm được manh mối nào không.
Đại đội trưởng nghe vậy thì mừng rỡ, nhưng cũng có lo lắng:
– Một mình cháu đi có được không, hay bác kêu thêm vài người đi cùng?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!