Lúc Hầu Du nhìn thấy Hàn Việt chạy đi, cũng không nghĩ hắn sẽ trực tiếp đi tìm Long Kỉ Uy.
Hầu Du nghĩ hắn sẽ do dự một chút, sẽ suy xét thiệt hơn trong chuyện này, dù sao hắn cũng lớn như vậy rồi, lại từng tham dự mấy hạng mục quân sự tuyệt mật, không thể không biết hậu quả khi tự ý xông vào trọng địa cơ mật.
Nhưng Hầu Du không ngờ tới, Hàn Việt thế nhưng thật sự dẫn theo mấy tên thủ hạ, trang bị súng ống xe cộ, cứ như vậy gọn gàng dứt khoát chạy đi luôn.
Long Kỉ Uy một khi rơi vào hôn mê, lão Long cũng sẽ mất đi ý thức cùng năng lực hoạt động, bọn họ cùng nhau chuyển qua phòng thí nghiệm trực thuộc Sở nghiên cứu cửu xử.
Phòng thí nghiệm này là trọng địa tuyệt đối, mười phần cơ mật lẫn nguy hiểm, một mặt là quân bài chiến lược lớn nhất bảo vệ sự an toàn cho cửu xử, mặt khác là phòng ngừa lão Long bị kinh động, trong trạng thái nổi giận sẽ lập tức phóng ra cả nghìn luồng sóng xung kích.
Nếu có người không biết chuyện này nguy hiểm đến mức nào, vậy cứ đưa ra một ví dụ trực tiếp, nếu lão Long bạo phát sẽ tương đương với việc cho phát nổ cả ngàn tấn TNT ngay quảng trường lớn, bất kể là mức độ tàn phá hay theo ý nghĩa chính trị mà nói, đây đều là chuyện hết sức nghiêm trọng.
Bởi vậy nếu phòng thí nghiệm chưa xây dựng hoàn tất, một khi Long Kỉ Uy tiến vào trạng thái hôn mê, sẽ cùng với lão Long bị xem như chất nổ vô cùng nguy hiểm, cẩn thận từng chút một hộ tống đến căn cứ sa mạc ở Thanh Hải.
Hai năm trước Long Kỉ Uy bị cưỡng ép tỉnh lại, sóng điện từ ở căn cứ Thanh Hải liền bạo phát mãnh liệt, dẫn đến gián đoạn tín hiệu hơn một nửa tỉnh Thanh Hải.
Sau này, bọn họ giải thích là do lỗ đen hoạt động dẫn tới vùng sáng phát nổ, tạo ra tín hiệu điện tử dị thường, ảnh hưởng đến hàng trăm vạn người sử dụng.
Cũng may đó là vùng sa mạc khô cằn, rất khó tưởng tượng nếu việc này xảy ra tại Bắc Kinh, sẽ tạo nên dư luận quốc tế nghiêm trọng cùng hậu quả chính trị như thế nào.
Cho nên, lãnh đạo đã có một quy định bất thành văn nhắm vào Long Kỉ Uy, chính là khi Long Kỉ Uy phán đoán tình hình đạt tới mức không thể khống chế, hắn có thể cưỡng chế lão Long cùng hắn tiến vào trạng thái hôn mê.
Nếu muốn đánh thức hắn, vậy nhất định phải có nhiệm vụ quan trọng hắn không thể không ra mặt, cộng thêm mấy vị lãnh đạo cấp cao có thể đếm được trên đầu ngón tay cùng nhau liên hợp ký tên, phía dưới là những nhân tài có quyền lực cực mạnh bảo đảm ổn định tình hình, như vậy mới được gọi hắn tỉnh giấc.
Mấy hạng mục quân sự mà Hàn Việt từng tham dự đều có liên quan đến loại sinh vật tên lão Long kia, tuy rằng mối quan hệ giữa người của Hàn gia và Long Kỉ Uy tương đối ác liệt, nhưng nếu tính kỹ lại, hắn cùng Long Kỉ Uy xem như giao tiếp khá nhiều, cũng rất quen thuộc những trình tự phải chú ý khi đánh thức Long Kỉ Uy.
Hắn dùng đặc quyền của mình ở hạng mục quân sự để tạo ra giấy phép giả, kỳ thật những ý kiến phúc đáp bên dưới công văn đều đã hết hạn từ năm ngoái, thế nhưng ngoại trừ một số ít người cùng cấp bậc với hắn thì những người khác không thể nhận ra.
Dựa vào tờ công văn hết hạn sử dụng này, Hàn Việt liền dẫn theo cả đám người xông thẳng vào phòng thí nghiệm cửu xử.:
Quá trình này dùng từ "xông vào" thật sự có phần khoa trương, bởi vì từ đầu tới đuôi hắn gần như chẳng bị ai ngăn cản, khá nhiều nhân viên công tác đều nghĩ hắn cũng giống mấy lần trước, mang theo nhiệm vụ cơ mật tới đây, căn bản không hề nghĩ tới lần này Hàn Việt đang làm chuyện dễ mất đầu.
Sau này Hàn Việt nhớ lại, vẫn cảm thấy chính mình lúc đó quả thật can đảm bất ngờ. Phòng thí nghiệm trực thuộc Sở nghiên cứu là một tòa kiến trúc vô cùng bí mật được xây dựng nơi ngoại ô thành phố, một khi tiến vào cửa, bất luận kẻ nào cũng đều có quyền kiểm tra công văn trong tay hắn.
Chỉ cần có người phát hiện công văn kia là giả, mặc kệ là ai, mặc kệ có đứng canh gác hay không, đều có quyền móc súng ra bắn chết Hàn Việt.
Thế nhưng, lúc ấy hắn đã không còn biết sợ, ngoại trừ một lòng muốn lay tỉnh Long Kỉ Uy, còn lại chẳng có bất cứ ý niệm gì trong đầu.
Kỳ thật vận khí của Hàn Việt hôm đó cũng không tốt lắm, bởi vì sau khi hắn một đường xông thẳng vào trung tâm Sở nghiên cứu, đang đứng trước "phòng ngủ" của Long Kỉ Uy, lại vừa vặn gặp lão Vu đến kiểm tra công tác.
Phó bộ trưởng lão Vu chính là lãnh đạo trực tiếp của Long Kỉ Uy.
Tuy rằng người thủ trưởng như ông mười phần buồn bực, trên cơ bản hoàn toàn không thể ngăn cản Long Kỉ Uy đi làm mấy chuyện trái pháp luật loạn kỉ cương, đôi khi còn phải thu dọn tàn cuộc do Long Kỉ Uy gây ra, có đôi còn khi bị lão Long đuổi theo gặm cắn; thế nhưng thân phận của ông dù sao cũng còn nguyên, nếu muốn gọi Long Kỉ Uy tỉnh giấc khẳng định phải có chữ ký của ông trên công văn!
Trên thực tế, vừa nhìn thấy Hàn Việt đến đây, ông liền cảm thấy không ổn, nhưng nét mặt Hàn Việt lúc ấy rất bình tĩnh, hành động rất nghiêm túc, thế cho nên ông không kịp phản ứng nhiều, còn mở miệng chào hắn một tiếng:
"Ô, tiểu Hàn! Có nhiệm vụ gì sao?"
Hàn Việt gật đầu, bước ngang qua ông, không nói tiếng nào.
Lão Vu đột nhiên cảm thấy rất kì quái, ông nhìn Hàn Việt đi thoáng qua, theo bản năng vươn tay ra:
"Cậu có mang theo giấy phép không? Tại sao tôi…"
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Hàn Việt đột nhiên trở tay một cái, túm gọn lấy bả vai lão Vu, đồng thời tay còn lại cũng luồn vào túi áo khoác của mình, phảng phất như đang cầm vật gì đó, thoáng chốc chỉa thẳng vào người ông.
Lão Vu chỉ cảm thấy người ông bị nhéo rất mạnh, người ngoài nhìn cứ tưởng đâu ông và Hàn Việt đang kề vai sát cánh đứng cạnh nhau, nhưng chỉ có ông là nhận ra, thứ cứng cứng bên dưới áo khoác của Hàn Việt đang chỉa vào ngực ông chính là một khẩu súng!
Lão Vu vô cùng hoảng sợ, nhưng chưa kịp kêu thành tiếng đã bị Hàn Việt hạ giọng quát: "Nhỏ tiếng một chút!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!