Chương 50: Giả dối

Sau này Hàn Việt nhớ lại đoạn hồi ức ấy, quả thật chính là những ngày tháng hạnh phúc nhất, đẹp đẽ nhất, tràn ngập hy vọng nhất trong cuộc đời hắn.

Thời điểm Sở Từ bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày thời kỳ giữa, tố chất cơ thể y hơi kém, không thể lập tức phẫu thuật, trước tiên phải tiến hành hai ba đợt hóa trị. Hàn Việt tìm được ở tỉnh khác hai bác sĩ khoa u bướu, đặc biệt mua một ngôi nhà yên tĩnh ngay dưới lầu nhà hắn, khi nào cần thì mời lên.

Trên cơ bản, một ngày hai mươi bốn tiếng bên cạnh Sở Từ luôn luôn có bác sĩ chờ lệnh.

Việc này được che giấu nghiêm mật với người ngoài, Hàn Việt không dám lưu lại cho Hầu gia bất cứ cơ hội nào phát hiện ra manh mối.

Trên thực tế số người truy nã Sở Từ rất nhiều, không chỉ có phe cánh Hầu gia, thế nhưng người nhà Hầu Hoành Xương chính là nôn nóng nhất, điên cuồng nhất, có thực lực nhất.

Hàn Việt đã cho lui gần như đa số những kẻ truy bắt Sở Từ, thế nhưng Hầu gia thì không dễ gì chọc đến. Cha mẹ Hầu Hoành Xương không đáng ngại, mấu chốt là người bác trai cấp tướng của Hầu Hoành Xương, đồng thời cũng là cha Hầu Du.

Ông ta là chiến hữu nhiều năm của Hàn lão tư lệnh, Hàn Việt thấy ông còn phải trịnh trọng gọi một tiếng trưởng bối.

Sở Từ thấy Hàn Việt đề phòng nghiêm ngặt như thế thì chẳng đồng tình một chút nào, y vẫn thích chơi gì thì chơi, thích ăn gì thì ăn.

Sau khi dùng thuốc, y ngược lại ăn ngon miệng hơn, buổi chiều thường đem cả mâm thức ăn vặt vào thư phòng, dùng máy vi tính chơi game, lập tổ đội lên phó bản đánh quái, cho đến khi trời tối mịt mới bước ra.

Tuy rằng Hàn Việt chẳng có chút hứng thú nào với chuyện chơi game, thế nhưng hắn lại muốn ở cạnh Sở Từ, cho nên cứ hay tìm cớ quấy rầy y, trò chuyện với y, bưng trà rót nước cho y. Đôi khi bắt gặp bộ dáng y chăm chú nhìn lên màn hình, hắn còn nhịn không được cười nhạo:

"Mê mẩn dữ vậy? Sao trước kia chưa từng thấy em chơi? Đánh đánh giết giết hư cấu thế này thì có gì vui đâu?"

Ánh mắt Sở Từ không rời khỏi máy vi tính, cũng không ngẩng đầu lên trả lời: "Ừm, dù sao cũng không thể ra ngoài.

"Hàn Việt trầm mặc một chút. Từ hôm bị hắn bắt về, Sở Từ chưa từng bước ra khỏi cửa. Ngoại lệ duy nhất, chính là lần trước đến bệnh viện tiến hành kiểm tra, hơn nữa từ đâu tới đuôi đều bị Hàn Việt theo dõi chặt chẽ."Không thể ra ngoài thì ở nhà ngủ một giấc đi, bồi dưỡng tinh thần gì đó. Với lại, trước đây không phải em rất thích đọc sách à? Em thích sách gì tôi đi mua cho em.

Đừng chơi máy tính cả ngày, phóng xạ tổn hại cơ thể lắm."

Ngón tay đặt trên bàn phím của Sở Từ dừng một chút, sau đó y chậm rãi ngã người ra phía sau, tựa lưng vào ghế: "Tài khoản này của tôi đã hơn cấp năm mươi rồi."

Hàn Việt không hiểu gì, nhìn y.

"Lúc học đại học, tôi không có thời gian chơi game, thường xuyên hâm mộ đám bạn cùng phòng buổi tối rủ nhau lên mạng. Sau này đi làm, suốt mấy năm liền chẳng có tâm tình để chơi, cho nên cái game này tôi mới bắt đầu chơi từ lúc xin nghỉ việc. Kỳ thật, tôi đặc biệt ao ước luyện tài khoản đến cấp bảy mươi, thế nhưng bởi vì mấy chuyện gần đây mà trì hoãn tiến độ, cho tới bây giờ mới có chút thời gian rảnh."

Sở Từ hít vào một hơi, thấp giọng nói: "Không biết trước khi tôi chết, có thể luyện tài khoản đến cấp bảy mươi không?"

Thư phòng rơi vào im lặng.

Sở Từ trầm mặc một thoáng, cũng không nhìn Hàn Việt, lại tiếp tục chơi game.

Hàn Việt đứng bên cạnh y, nhìn gương mặt bình thản nghiêng nghiêng chăm chú vào màn hình máy tính kịch liệt chém giết, sau một lúc lâu mới yên lặng xoay người bước ra ngoài.

Thời điểm dùng cơm tối Sở Từ chẳng có chút tinh thần nào, bởi vì cứ cách một ngày lại phải hóa trị một lần, đây dù sao cũng là chuyện hết sức thống khổ.

Y tinh thần mệt mỏi không muốn ăn, không ngừng dùng đôi đũa chơi đùa với mấy hạt cơm, kết quả trượt tay khiến chén cơm rơi xuống đất, vung vãi ra khắp nơi.

Sàn nhà nhầy nhụa cơm, Sở Từ lập tức ngồi xổm xuống thu dọn, Hàn Việt cúi người giữ lấy tay y: "Em ngồi lên đi, để tôi!

"Hắn đi lấy chổi hốt rác và khăn lau thấm ướt, trước tiên cẩn thận dọn sạch mảnh vỡ, sau đó dùng khăn lau nhặt từng hạt cơm ném đi, cuối cùng lau sàn thêm lần nữa, đảm bảo không dính vào dép lê mới thôi. Sở Từ ngồi trên ghế, suốt quá trình vẫn trầm mặc nhìn hắn chăm chú, bờ mi hơi rũ xuống, thấy không rõ là ánh mắt gì. Hàn Việt đứng lên, vừa thấy vẻ mặt của y, nhất thời sửng sốt một chút, hỏi:"Em sao vậy? Mất hứng à!?

"Nói xong liền vươn tay ra sờ mặt Sở Từ. Thế nhưng, trong khoảnh khắc trước khi chạm tới mặt y, hắn lại đột nhiên rút bàn tay vừa cầm khăn lau về, tùy tiện chùi chùi lên ống quần. Sở Từ nói:"Không có gì."

"Thấy mệt thì đi ngủ một giấc để tinh thần thoải mái, ngày mai tiến hành hóa trị. Đừng sợ, trị bệnh thôi mà, em phải suy nghĩ đến mặt tốt của nó."

Sở Từ im lặng đứng lên, bước về phía phòng ngủ.

Thời điểm lướt qua nhau, Hàn Việt tựa hồ có thể ngửi được mùi xà phòng thơm dịu nhàn nhạt trên người y, hắn nhịn không được quay đầu lại, nhìn Sở Từ dừng chân trước tấm thảm đặt tại cửa phòng ngủ, cởi dép lê, lộ ra bàn chân trắng nõn bao phủ dưới ống quần dài.

Hàn Việt đột nhiên kiềm lòng không được, kêu một tiếng: "Sở Từ!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!