Chương 48: Thở dài

Từ hôm Hàn lão tư lệnh tỉnh lại, suốt mấy ngày liền ngày nào Hàn Việt cũng đến bệnh viện thăm ông, rất nhiều người đều nói lão đầu Hàn gia sinh được đứa con trai tốt.

Nếu đổi ngược lại gia đình bình thường, Hàn Việt tuyệt đối không chiếm được danh tiếng như vậy. Cha già bị trọng thương, phận làm con không phải nên túc trực hai mươi bốn giờ mỗi ngày trước giường bệnh sao? Đó thậm chí không thể gọi là hiếu thuận, đó là nghĩa vụ của kẻ làm con!

Nhưng trong một gia đình kiểu này, biểu hiện của Hàn Việt chính là hiếm thấy. Giống như từ lúc sinh ra đến giờ, tư lệnh phu nhân chưa từng chính tay đút cho hắn muỗng cơm nào, sự quan tâm Hàn lão tư lệnh dành cho hắn còn không bằng viên cảnh vệ thân cận hồi bé.

Trước năm mười tám tuổi hắn chưa tòng quân, cha con thỉnh thoảng trò chuyện trong nhà, hắn cũng chưa từng gọi ông là cha, bình thường đều gọi lão thủ trưởng. Sau này trưởng thành thì không gọi lão thủ trưởng nữa, chuyển sang gọi lão già nhà tôi.

Trong suốt thời gian Hàn lão tư lệnh nằm viện, cảnh vệ, bảo mẫu, bác sĩ, y tá thân cận, điều dưỡng túc trực… nhiều vô số kể, gần như muốn nổ tung cả gian phòng ICU, Hàn Việt có đến hay không cũng không quan trọng.

Cho dù mỗi ngày hắn chỉ gọi một cú điện thoại hỏi thăm tình hình, người khác cũng sẽ không cảm thấy có gì khác lạ.

Thế nhưng hắn không những mỗi ngày đều đến thăm, có đôi khi còn tự mình lau tay lau mặt cho Hàn lão tư lệnh, không ngại làm những việc thấp kém, khiến tư lệnh phu nhân cảm động đến rối tinh rối mù.

Tất cả mọi người đều không biết, kỳ thật trong lòng Hàn Việt cảm thấy hổ thẹn.

Hắn đã bắt được người khiến cha hắn bị thương nặng, nhưng lại không tính toán giao phạm nhân ra, thậm chí vụng trộm giấu diếm bảo vệ.

Cơ thể Hàn lão tư lệnh thật sự bình phục rất nhanh chóng.

Với cấp bậc của ông, cho dù là chuyện nhỏ như cảm mạo nóng sốt linh tinh cũng trở thành kinh thiên động địa, vô số chuyên gia học giả ngày dài đêm thâu khẩn trương quan sát chú ý, sử dụng vô số thuốc men hảo hạng không tốn tiền.

Càng miễn bàn chuyện lớn như xương sườn bị chém đứt, lồng ngực bị khoét to, nếu trị cho Hàn lão tư lệnh không xong, cũng không biết bao nhiêu người phụ trách điều trị phải rơi đài?

Trên phương diện này, quốc gia luôn luôn hết sức coi trọng. Những năm giữa thập niên chín mươi, tất cả cán bộ kỳ cựu tham gia cách mạng trước năm ba mươi bảy đều được thành toán toàn bộ chi phí chữa bệnh, tiền được lấy trực tiếp từ chính quyền địa phương, không có định mức giới hạn, thậm chí đôi khi tốn hơn một triệu!

Đương nhiên, số tiền dùng để điều trị thật sự có khi chỉ đến phân nửa hoặc một phần ba, khá nhiều người nhờ vậy mà được hưởng lợi rất lớn.

Thế cho nên quốc gia có hậu đãi trên phương diện này như vậy, cũng là điều hiển nhiên.

Sau khi Hàn lão tư lệnh tỉnh lại, Hàn Việt mỗi ngày đều cố gắng tranh thủ thời gian đến bệnh viện thăm ông. Rất nhanh, ông đã có thể ngồi dậy, sau đó thì có thể ngồi xe lăn để người ta đẩy ra ngoài hóng gió.

Nếu Hàn Việt ngẫu nhiên đến thăm đúng lúc ông đi hóng gió, hắn sẽ tự mình giúp đẩy xe lăn, cùng Hàn lão tư lệnh tản bộ ngoài hoa viên bệnh viện.

Có một ngày, tinh thần Hàn lão tư lệnh đặc biệt tốt, thời điểm tản bộ còn cho cảnh vệ lui xuống hết, chỉ để lại một mình Hàn Việt bên người.

"Gần đây cha thấy con hơi nóng nảy!?"

Thấy xung quanh không còn ai, Hàn lão tư lệnh đột nhiên hỏi: "Con gặp chuyện gì à, Hàn Việt?"

Hàn Việt dạo này chính là vì chuyện Cao gia, Hầu gia điên cuồng truy tìm hung thủ mà có chút bực bội, câu hỏi của ông vừa lúc đâm thẳng vào nỗi đau của hắn, sắc mặt hơi thay đổi một chút: "Không có, là hạng mục công nghiệp quân sự xảy ra biến cố thôi."

"…Vậy sao."

Hàn lão tư lệnh gật đầu, lại bất thình lình hỏi tiếp: "Đứa nhỏ họ Sở kia, mọi người có tìm được y chưa?"

"Vẫn chưa. Chúng con đã… cố gắng hết sức."

"Ừ, hết sức là tốt rồi." Hàn lão tư lệnh nhắm mắt dưỡng thần một lát, ngay lúc Hàn Việt muốn đẩy ông quay về phòng bệnh, bỗng dưng nghe thấy ông chậm rãi lên tiếng: "Cha nói này, nếu con thật sự bắt được tiểu Sở, không bằng cứ thả y đi."

Hàn Việt đang đẩy xe lăn, đột nhiên hai tay lẫn cơ thể cứng đờ, sau một lúc lâu mới miễn cưỡng điều chỉnh giọng nói trở lại bình thường: "…Sao cha lại nói vậy?"

"Bởi vì năm xưa chuyện của Hàn Cường, cha đã nghe theo lời mẹ con. Đương nhiên việc này mẹ con không biết, cha chỉ nói với con thôi."

Hàn lão tư lệnh điều chỉnh tư thế ngồi một chút, nói tiếp: "Năm ấy anh hai con đụng chết người, cha muốn bồi thường tiền cho người ta, nhưng mẹ con cứ ngăn cản không chịu. Lúc ấy cha đã nói, nếu làm người mà tuyệt tình như vậy thì sau này sẽ gặp báo ứng.

Kỳ thật, đáng lẽ hồi đó cha nên để anh hai con ăn cơm tù mấy năm, tốt xấu gì cũng học được bài học nhớ đời, sau này làm việc sẽ không tùy tiện như thế nữa. Thế nhưng… Ai, rốt cuộc cũng do cha già cả hồ đồ, cuối cùng cứ để mẹ con mua chuộc Cao Lương Khánh, làm ra loại chuyện này, thành ra hại chết nó.

Bây giờ nhớ lại, cha thật sự rất hối hận."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!