Thời điểm Sở Từ chậm rãi tỉnh lại, cảm thấy toàn thân ướt đẫm mồ hôi như vừa rơi vào trong nước, cảm giác rít rít rất không dễ chịu.
Ngọn gió núi trong lành thổi lên mặt y, vô cùng mát mẻ. Y nhắm mắt, bình ổn một chút mơ hồ, cảm nhận cơn đau trên người đã gần như hoàn toàn biến mất, cơ thể chỉ còn sót lại cảm giác mệt mỏi lười biếng sau khi trải qua hư thoát.
"Sở Từ? Sở Từ!" Hàn Việt thấp giọng gọi hai tiếng từ dưới yết hầu, "Mau tỉnh lại! Em có bị thương không?"
Sở Từ miễn cưỡng mở mắt, tầm nhìn nhất thời vẫn mờ mờ ảo ảo, sau mấy giây ổn định mới dần dần rõ ràng hơn. Bọn họ lật xe, rơi xuống sườn dốc bên dưới con đường núi.
Loại xe của Đức này so ra rất chắc chắn, đầu xe đâm thủng thành một cái hố to, cửa kính phía trước phủ đầy cỏ dại, cửa kính hai bên toàn bộ vỡ nát, cửa xe mở rộng hợp với đầu xe thành một góc độ quỷ dị, trong xe chật ních túi khí, rất may là không có tổn thất gì nhiều hơn.
Sở Từ giật giật tay chân, thân người y khá gầy, trong kẽ hở nơi đầu xe biến dạng vẫn có thể tự do hoạt động, chính là đầu gối có điểm đau rát, chắc đã bị trầy da.
"Tôi không sao."
Sở Từ trầm mặc một lát, lại hỏi: "…Còn anh?"
Hàn Việt cười khổ: "Tôi phải cố gắng thêm chút nữa mới có thể trả lời em… Trước tiên tôi cần rút chân ra khỏi chân ga đã…
"Sở Từ quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy nửa người Hàn Việt bị túi khí đè chặt, bảng thiết bị điều khiển xe cũng rơi xuống, đại khái đã đem chân hắn chôn vùi bên trong. Y đút tay vào túi quần tìm di động, liền bị Hàn Việt ngăn cản:"Đừng gọi, vô dụng thôi. Trước đó bọn chúng đã khóa hết tần sóng trong sơn cốc rồi, theo tôi đoán thì ít nhất cũng mất tín hiệu mấy km, chính vì sợ chúng ta cầu cứu."
"…Đây là có chuyện gì? Bọn chúng rốt cuộc là ai?"
"Chuyện của thằng nhóc mất mẹ kia nói ra dài dòng lắm, tôi mà nói cho em biết thì chính là trái với điều lệ giữ bí mật."
Hàn Việt dừng một chút, nhìn sắc mặt Sở Từ, lại ha ha cười rộ lên:
"Nói giỡn thôi nói giỡn thôi, lão tử đối với em một chút bí mật cũng không có… Kẻ ngồi trong xe không ra mặt kia tên Long Kỉ Uy, xử trường cửu xử quốc an*, là phần tử cấp tiến cực đoan phái trẻ trung. Hắn đối với Hàn, Bùi, Vương mấy gia tộc liên hệ chặt chẽ có mâu thuẫn rất lớn, không phải nói quá đâu, giấc mơ chính trị của hắn chính là khiến cho cả đám lão già một đời chinh chiến lui về tuyến hai hết, sau đó thay máu tất cả trung tâm quyền lực… Ờ, là chủ nghĩa dân chủ cấp tiến."
*từa tựa như Cục trưởng Cục an ninh quốc gia số 9.
Hàn Việt dừng một chút, ngữ khí hơi phức tạp: "Trong quá trình chính đảng phát triển, tất nhiên sẽ có các loại tệ nạn, những người suy nghĩ giống như hắn tự nhiên cũng có rất nhiều, thế nhưng Long Kỉ Uy là đặc biệt cấp tiến. Hắn là người thuộc dân tộc thiểu số Quảng Tây, cực kỳ quái dị.
Em đừng nhìn hắn có vẻ ngoài trẻ tuổi, trên thực tế hắn bao nhiêu tuổi thì trong lòng hắn tự hiểu rõ. Tôi chỉ biết mấy chục năm trước hắn đã tồn tại rồi, lúc ấy hắn còn chưa gọi là Long Kỉ Uy, mà là một cái tên cổ quái khác.
Hắn có một người chị gái, năm đó ở Quảng Tây bị mấy du khách người Nhật Bản rất có địa vị bắt đi, rồi không biết vì nguyên nhân nhạy cảm gì mà đám quan viên địa phương nơi đó không muốn nhúng tay vào. Vậy nên Long Kỉ Uy liền đơn thương độc mã xông vào khách sạn nơi mấy người Nhật Bản kia ngủ trọ.
Cũng không biết hắn đã làm gì, thế nhưng thời điểm điều tra mới phát hiện, mấy người Nhật Bản kia toàn thân cao thấp chẳng còn miếng da miếng thịt nào, quần áo dù vẫn mặc nghiêm chỉnh trên người, thế nhưng cơ thể thì đã biến thành bộ xương khô, hơn nữa còn trắng đục… Lúc ấy, không có ai tìm hiểu được sự thật, rốt cuộc hắn và chị hắn đều bị phán tội cố ý giết người.
"Đuôi lông mày của Sở Từ hơi nhếch lên, giống như biểu thị sự chán ghét nhàn nhạt. Hàn Việt nhận ra được điểm này, vội vàng giải thích:"Nhưng mà hắn không chết! Người ở cửu xử rất muốn biết điều hắn đã làm, cho nên mới đem hắn từ trong ngục giam ra ngoài, và vì để che mắt thiên hạ nên mới đổi cho hắn cái tên hiện giờ.
Kiểu người thù địch cấp tiến như hắn, cá tính chủ nghĩa phái bảo thủ đại khái là dưỡng thành từ khi đó.: Cũng dễ hiểu thôi, thằng nhóc dân tộc thiểu số, cá tính đơn thuần, lại căm ghét cái ác như thù địch…"
"Thế lần này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
"Chúng ta đều bị cái thứ hắn nuôi tấn công." Hàn Việt nói,
"Cái thứ kia… Tôi rất khó giải thích với em, đại khái là một thứ gây nhiễu toàn bộ dải tần số, chẳng qua không phải máy móc, mà là sinh vật sống. Nó là do Long Kỉ Uy khống chế, một sinh vật có thể phát ra hạt năng lượng tần số cao, độ công phá không thể đoán được hạn mức cao nhất. Thời điểm chúng tôi ở Nộ Giang xây dựng hạng mục công trình quân sự, hắn từng biểu diễn cho chúng tôi xem cái gọi là"Đạn hạt nhân có thể hô hấp
". Cái thứ kia từ hồi xa xưa đã được Long Kỉ Uy mang đến từ vùng xa xôi hẻo lánh nhất của Quảng Tây, nghe nói ở nước ngoài cũng có loại sinh vật tương tự. Tuy là hiện nay nó vẫn do Long Kỉ Uy nuôi dưỡng, nhưng trên thực tế đã thuộc quyền quản lý của quốc an cửu xử."
Nói tới đây, Hàn Việt mắng to một câu, lại dùng lực rút chân ra, đáng tiếc ngoại trừ khiến cho hắn đau đến nổi mặt mày nhăn nhó thì chẳng được tích sự gì, "–Mẹ kiếp, dám tùy tiện đem thứ kia ra hại người nữa, bộ không sợ cấp trên làm thịt sống hắn hay sao?"
Sở Từ im lặng không lên tiếng, nhìn chằm chằm Hàn Việt, nhìn hắn mấy lần muốn rút chân khỏi bảng thiết bị điều khiển xe, nhưng lần nào cũng thất bại.
Trong lúc nói chuyện nãy giờ, chân trái của hắn đã đặt ra bên ngoài thùng xe, miễn cưỡng có thể tự do hoạt động. Thế nhưng chân phải thì lại bị đè chặt bên dưới hàng đống kim khí biến dạng, mặc kệ dùng sức như thế nào cũng không rút ra nổi.
Trên thực tế, chân phải của hắn đã rất khó mà dùng sức. Hàn Việt dù sao cũng từng lăn lộn trong quân đội mười mấy năm, có được kinh nghiệm bị thương phong phú. Hắn ngay cả liếc mắt nhìn một cái cũng không cần, chỉ dựa vào cảm giác liền có thể kết luận khớp xương ở cẳng chân bên phải đã bị nứt.
Nếu tình hình tệ hơn chút nữa, có khả năng xương cốt đã đâm xuyên da thịt, máu đọng lại trên da, là một loại cảm giác khô dính nhầy nhầy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!