Thời điểm Bùi Chí đẩy cửa toilet ra, Sở Từ đang đưa lưng về phía hắn, cúi đầu rửa tay.
Sở Từ rửa tay rất cẩn thận, mỗi một đốt ngón tay đều chà xà phòng, ngay cả móng tay cũng tỉ mỉ chà sát một lần, cho đến khi bọt xà phòng nổi đầy hai tay, mới mở nước ấm rửa sạch.
Bàn tay dưới dòng nước ấm này lật qua lật lại mấy lần, hết rửa lòng bàn tay thì đến mu bàn tay, ước chừng lâu hơn mấy phút.
Bùi Chí đứng phía sau y, suốt mấy phút đồng hồ cứ nhìn y chăm chú, ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái, mãi cho đến lúc Sở Từ không quay đầu lại hỏi: "Anh đang nhìn cái gì?"
Bùi Chí dừng một chút, thu hồi ánh mắt: "Tôi thấy cậu hình như có chút mệt mỏi. Vừa vặn phòng bệnh đã chuẩn bị xong rồi, tôi dẫn cậu đi nhé?"
Sở Từ đóng vòi nước, không mặn không nhạt đáp lời:
"Bùi tổng đúng là bận rộn mà, vừa phải nửa đêm chạy tới bệnh viện lo liệu mọi chuyện cho một người bạn không thân thiết xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vừa phải tự mình chuẩn bị phòng nghỉ cho một người xa lạ. Nếu để người ngoài nhìn thấy, nói không chừng còn tưởng đâu ngài là kẻ chuyên lo chuyện bao đồng."
Y vừa mở miệng thì Bùi Chí đã bắt đầu cười, đến khi nói xong câu cuối cùng, nụ cười trên môi hắn càng đậm hơn:
"Sao bây giờ tôi mới phát hiện, công phu võ mồm của kĩ sư Sở cũng rất lợi hại…: Bất quá nói đi phải nói lại, chỉ một mình Triệu Đình thì hoàn toàn không đáng để tôi tự mình nửa đêm chạy tới nhìn hắn, tôi tới là vì, tôi muốn biết kế tiếp là ai."
Sở Từ không quay đầu lại, cơ thể dường như hơi cứng đờ một chút. Nhưng đó chỉ là chuyện trong thoáng chốc, ngay sau đó y liền thờ ơ hỏi lại: "Cái gì kế tiếp?"
"Người thứ nhất là Hầu Hoành Xương, người thứ hai là Triệu Đình, kế tiếp chính là ai?"
Sở Từ không quay đầu, nhưng y có thể nghe tiếng bước chân của Bùi Chí từ từ dừng lại sau lưng y, khi thanh âm vang lên thì giọng hắn đã kề sát bên tai y: "–Kĩ sư Sở, cậu nghĩ sao?
"Rõ ràng chỉ là một câu hỏi mơ hồ không rõ ý tứ hàm xúc, giọng nói của Bùi Chí lại mang theo nét cười, thậm chí so với bình thường còn dịu dàng hơn, còn… ôn hòa hơn. Sở Từ nhắm mắt lại, thanh âm mang theo nét mâu thuẫn cùng chán ghét không chút nào che giấu:"Tôi làm sao biết được, tôi có phải hung thủ đâu.
Hỏi tôi làm gì?"
Thái độ như dùng kim đâm người của y ngay cả che giấu cũng không thèm làm. Bùi Chí dừng một chút, chậm rãi lui ra đằng sau nửa bước, ánh mắt lướt qua bả vai Sở Từ, từ trong gương nhìn vào đôi mắt y, thanh âm thoáng mang chút thở dài, "Đúng vậy, kế tiếp là ai chỉ có hung thủ mới biết được.
Bất quá, tôi có chút lo lắng cho tên hung thủ, bởi vì mọi người đều biết Triệu Đình là bạn thân của Hàn Cường, đại thiếu gia Hàn gia. Hai năm trước Hàn Cường gây tai nạn xe chết người, Triệu Đình còn ở trên tòa án giúp hắn làm chứng giả, cuối cùng giúp hắn thoát tội.
Lần này Triệu Đình vô duyên vô cớ bị chém đứt một cánh tay, Hàn Cường hay thậm chí là cả Hàn gia sẽ không bỏ qua đâu."
Sở Từ trầm mặc trong chốc lát, thản nhiên nói: "Chuyện này đâu liên quan tới Bùi tổng, cần chi quan tâm thay kẻ khác."
Bùi Chí nhấn mạnh từng chữ: "Tôi chỉ quan tâm chuyện tôi nguyện ý.
"Câu nói này của hắn thật sự là chắc như đinh đóng cột, thậm chí so với thái độ đối nhân xử thế ôn hòa khéo léo ngày thường cũng hoàn toàn khác biệt, khiến cho Sở Từ nhất thời không nói nên lời, toilet thoáng chốc hơi vào một mảnh tĩnh lặng. Hành lang ngoài cửa mơ hồ truyền đến tiếng bước chân hỗn độn của cảnh sát và thanh âm trò chuyện của nhóm bác sĩ cùng y tá, rồi tiếng phòng phẫu thuật mở toang, những thanh âm lộn xộn đó vang lên trong toilet trầm mặc đặc biệt rõ ràng. Sở Từ xoay người lại, nét mặt đã khôi phục bình thường:"Xem ra giải phẫu xong rồi, Bùi tổng không đi xem thử tình hình?"
"Phòng 1 dành cho khách quý, tôi dẫn cậu đi trước, trời sắp sáng." Bùi Chí mỉm cười, đưa tay làm ra tư thế mời: "Bên này."
"…" Hàm răng Sở Từ khẽ nghiến chặt, thoáng nhìn lướt qua gương mặt bình thản của Bùi Chí một cái.
Gương mặt hắn vẫn mang theo nụ cười, tiếp nhận ánh mắt Sở Từ, biểu tình nửa điểm cũng không thay đổi.
Xuyên qua hành lang phòng cấp cứu một mảnh rối ren, hai người bọn họ bước vào thang máy đi lên lầu, cho đến khi tiến vào khu khách quý mới dần dần không nghe thấy tiếng người nữa.
Suốt dọc đường Sở Từ mặt không chút thay đổi, Bùi Chí dương dương tự đắc, không ai mở miệng, nửa chữ nói với nhau đều không có.
Cho đến khi dừng chân trước cửa phòng 1 khu khách quý, Bùi Chí mới đột nhiên như nghĩ ra điều gì, "Ồ!" lên một tiếng: "Kĩ sư Sở, nghe nói đêm nay cậu uống hơi nhiều, có muốn dùng chút nước nóng cho tỉnh rượu rồi mới đi ngủ không?"
"…Không cần, cám ơn."
"Tôi giúp cậu kêu người lấy. Nếu chưa tỉnh rượu mà đi ngủ, coi chừng sáng mai thức giấc sẽ đau đầu."
"Không! Tôi muốn ngủ, cám ơn!"
Bùi Chí khẽ cười, thấp giọng thở dài: "Kĩ sư Sở, ngày đó cậu chơi bài với Hầu Hoành Xương ở khách sạn rất khách sáo, hôm sinh nhật Hàn Việt cũng nói cười vui vẻ với Triệu Đình, tại sao chỉ có duy nhất nhìn thấy tôi thì sắc mặt không tốt?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!