Chương 16: Lạc đao

Hàn Việt đối với chuyện Sở Từ tự nhiên đang yên đang lành lại phải dùng Codein tuy vẫn là hết sức nghi ngờ, nhưng Sở Từ căn bản không thèm trả lời hắn, mà Nhâm Gia Viễn thì lại càng không dám nhắc tới chuyện chính mình khiến vị kĩ sư kia ho ra máu, vậy nên cuối cùng cũng ậm ờ cho qua.

Trước hôm Sở Từ xuất viện, Hàn Việt có việc phải đến căn cứ Thanh Đảo. Trước khi đi, hắn đưa chiếc chìa khóa mà hắn vẫn trân trọng cất giữ giao cho Sở Từ, nói: "Đây là chìa khóa căn nhà mới của em."

Sở Từ chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, nhưng không đưa tay ra nhận lấy, thậm chí không hề nhúc nhích.

Y mặc áo ngủ rộng rãi màu trắng, chính là cái loại vừa nhìn qua đã thấy đặc biệt thanh thản thoải mái, tựa vào đầu giường xem một quyển tiểu thuyết bìa cứng thật dày bọc da trâu.

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời ngày cuối xuân chiếu vào lọ hoa bách hợp trên đầu giường, khắp phòng thoang thoảng hương hoa dịu nhẹ, hết thảy đều yên tĩnh hài hòa tựa như một bức tranh.

Nhân tố bạo lực duy nhất phá vỡ bức tranh này chính là Hàn Việt. Bởi vì Sở Từ trầm mặc cự tuyệt, bàn tay đang nắm chặt cái hộp đựng chiếc chìa khóa kia quả thật nổi đầy gân xanh, nhìn qua có chút đáng sợ.

"Cũng chỉ là một căn nhà ba phòng thôi, địa điểm ngay kế bên nơi làm việc của em, đi bộ mười phút là tới. Tôi đã gọi người trang trí nhà cửa xong rồi, đồ đạc chăn nệm đều có sẵn, ngay cả cái tủ đựng hồ sơ chuyên ngành của em cũng dọn vào luôn."

Hàn Việt dừng một chút, thấp giọng nói: "Nếu lúc tôi trở về không nhìn thấy em dọn vào ở, coi chừng tôi…"

Hắn không nói tiếp, bởi vì thời điểm đối mặt với Sở Từ thì uy hiếp là cần thiết, nhưng hắn cũng biết lời uy hiếp nói ra sẽ tổn thương tình cảm, cho nên sau một lúc lâu chọn lựa, hắn quyết định giữ lại nửa câu sau.

Kỳ thật nếu lúc hắn trở về không thấy Sở Từ dọn vào ở, đương nhiên hắn cũng không đánh gãy chân Sở Từ hay là đem y trói lại, cùng lắm là hắn sẽ lôi Sở Từ về nhà, hảo hảo ở trên giường giáo huấn y một phen.

Tưởng tượng đến đây, Hàn Việt thật sự có điểm hưng phấn, bởi vì khoảng thời gian Sở Từ nằm viện, hắn sắp nghẹn đến phát điên rồi.

Tuy hắn có thể tìm người khác giải quyết, chỉ cần hắn nguyện ý, lập tức trong mười phút sẽ có người đem đến trước mặt hắn đủ kiểu mỹ nhân muôn màu muôn vẻ, nhưng hắn vẫn không nghĩ sẽ làm như vậy.

Hàn Việt dần dần có một loại ý tưởng, cảm thấy chuyện trên giường thật sự là cần đến cảm tình, nếu thân thể cùng linh hồn hoàn toàn tách ra, vậy thì hành vi kia chính là xem người ta như công cụ tiết dục, so với loài dã thú đến thời kì động dục có gì khác nhau đâu?

Con người dù sao cũng là động vật linh trưởng bậc cao, có nhu cầu sinh lý, đồng thời cũng có nhu cầu tinh thần lẫn tình cảm.

Ngón tay đang lật trang sách của Sở Từ hơi dừng lại một chút, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Hàn Việt, mang theo một loại biểu tình không thể nói rõ nhưng tuyệt đối không hề mang theo thiện ý: "Nếu sau khi anh trở về phát hiện tôi đã mất tích, vậy anh chạy đi đâu đánh gãy chân tôi đây?"

Không thể trách Sở Từ đem lời uy hiếp Hàn Việt chưa nói ra trực tiếp xem như "đánh gãy chân em" — trên thực tế đây là câu cửa miệng của Hàn Việt, thường xuyên lấy ra uy hiếp người khác, mà người bị uy hiếp nhiều nhất chính là Sở Từ.

"Mất tích? Em có thể đi đâu mà mất tích?"

"Trên thế giới này không phải chỉ có một mình Bắc Kinh."

Hàn Việt trừng mắt nhìn Sở Từ, chẳng những không giận còn mỉm cười: "Ồ, vậy là em dự tính từ bỏ công việc, từ bỏ tài sản, hai bàn tay trắng chạy khỏi Bắc Kinh, tìm một thành phố nho nhỏ ẩn cư, lẩn trốn tôi cả đời đúng không?

Em không phải cảm thấy nếu em bỏ chạy, tôi sẽ không ở phía sau tìm cho ra đấy chứ!? Tôi có thể tìm mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, dù sao tôi cũng không cần tự mình ra tay, chỉ cần tôi nói một tiếng, tự nhiên sẽ có người giành nhau giúp tôi tìm, hơn nữa so với tôi càng tìm chăm chú hơn cẩn thận hơn.

Nhưng còn em thì sao, Sở Từ? Em dự tính dùng mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, thậm chí là cả đời để lẩn trốn một mình tôi?"

Sở Từ im lặng không nói.

"Sau đó cả đời em cứ như vậy bị hủy hoại — không thể quang minh chính đại ra ngoài làm việc, không thể dùng tên thật mua nhà mua đất, không thể làm ăn, thậm chí không thể đến bệnh viện khám bệnh. Em đường đường là một kĩ sư, thế nhưng phải lưu lạc đến mức mai danh ẩn tích, vụng trộm sống sót qua ngày, cả đời không thể ngẩng mặt nhìn trời, không thể bước ra ánh sáng, em nguyện ý trả một cái giá lớn như vậy để thoát khỏi tôi sao?"

Hàn Việt cười rộ lên, dùng ngón tay cái thô ráp sờ sờ gương mặt không chút thay đổi của Sở Từ, dịu giọng xuống:

"Như vậy đối với em mà nói không có lợi, Sở Từ. Em đi theo tôi, tuy rằng tôi không phải người tử tế gì, nhưng tôi sẽ học cách làm thế nào để trở thành người tốt, hơn nữa tôi là thật lòng thích em. Hiện tại có rất nhiều chuyện tôi làm không đủ thỏa đáng, nhưng nói không chừng tám năm mười năm nữa, chúng ta có thể xí xóa toàn bộ thì sao?"

Hàn Việt cúi đầu, vô cùng thân thiết cọ cọ lên gương mặt Sở Từ, rồi ghé vào lỗ tai y nói:

"Em xem, cho dù em không có kiên nhẫn đợi được tới lúc ấy, em cũng có thể cầu nguyện cho tôi chết sớm. Tôi để lại tài sản cho em, tôi bên này vừa chết, bên kia em liền tự do…"

Sở Từ đột nhiên đem hắn đẩy mạnh ra. Hàn Việt bất ngờ không kịp đề phòng, mặt bị nghiêng qua một bên, nhưng ngay sau đó hắn chỉ chầm chậm nở nụ cười, không có chút nào bộ dáng tức giận.

"Không cần lo lắng."

Sở Từ lạnh lùng nói, "Tôi sẽ chết sớm hơn so với anh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!