Chương 12: Lần hai lấy máu

Trong khoảng thời gian cuối tháng ba đầu tháng tư, trợ lý tiểu Vương xin nghỉ đông, cho nên Sở Từ đặc biệt bận rộn, không có thời gian sửa xe, chỉ có thể đem chiếc Honda second

-hand tự dưng không thể nổ máy đậu ở dưới lầu.

Đương nhiên, y cũng không có mỗi ngày lái chiếc Mercedes 600 gây chú ý kia đi làm, ngoại trừ ngày đầu tiên xe hư không còn cách khác, từ hôm sau y bắt đầu gọi taxi.

Đối với chuyện y gọi taxi, Hàn Việt không hề biết, nếu biết chắc chắn hắn sẽ nổi giận. Gần đây cấp trên quyết định khởi công xây dựng thêm hạng mục công trình quân sự mới, là một trong số những người phụ trách, Hàn Việt mỗi ngày đều phải đến quân ủy báo cáo, họp hành cho đến lúc trời tối mịt.

Chớp mắt đã tới đầu tháng tư, sinh nhật Hàn Việt cũng sắp tới.

Đây là sinh nhật đầu tiên của Hàn Việt từ khi trưởng thành không trải qua trong quân đội. Nhất thời, lực lượng khắp nơi nghe tin đều lập tức hành động, từ trước ngày trọng đại một tuần bắt đầu tặng lễ mời khách, đủ kiểu xã giao mỗi ngày đều phải sắp xếp đến khuya.

Buổi tối khi Hàn Việt trở về nhà, trên người hắn đầy mùi rượu. Sở Từ vì đề phòng tên say khướt ấy, mỗi đêm trước khi ngủ đều khóa trái cửa phòng, hơn nữa còn đặt hai chiếc ghế dựa phía sau cánh cửa.

Không ngờ, Hàn Việt có rượu vào liền trở nên tàn bạo ác liệt. Mấy ngày đầu hắn còn có thể miễn cưỡng nhịn một chút, chấp nhận đến thư phòng ngủ một đêm. Mấy ngày sau, hắn đứng bên ngoài cửa phòng Sở Từ đạp cửa, đạp đến mức ván cửa cũng nứt một vết lớn.

Cuối cùng có một ngày hắn thật sự uống rất nhiều, đạp mấy cái mà thấy cửa vẫn chưa mở, nhất thời nổi điên móc ra khẩu súng lục sáu viên có gắn ống giảm thanh, hướng về tay nắm cửa bắn một phát!

Thời điểm Hàn Việt đạp cửa thì Sở Từ đã choàng tỉnh. Lúc hắn ở bên ngoài nổ súng, y sợ đến mức ngồi bật dậy, ngay sau đó chỉ thấy Hàn Việt đằng đằng sát khí đá cửa bước vào, trong tay còn cẩm theo khẩu súng lục sáu viên có gắn ống giảm thanh, khắp người tràn ngập mùi rượu, hai mắt đỏ ngầu, nhìn qua cực kỳ đáng sợ.

Phản ứng đầu tiên của Sở Từ chính là nhảy dựng lên bỏ chạy ra ngoài. Nhưng còn chưa chạy được hai bước y đã bị Hàn Việt một phen ôm ngang lấy, vác trên vai rồi quăng xuống giường.

Họng súng kia chỉ cách y có mấy milimet, hơn nữa còn mở chốt an toàn! Sở Từ biến sắc, tay chân phát run không thể khống chế, run giọng hỏi: "Hàn Việt, anh muốn giết tôi đúng không?

"Hàn Việt vốn bị lửa giận cùng dục hỏa thiêu đốt đến mức thần trí mơ hồ, nghe thấy Sở Từ gọi tên mình, thế nhưng sửng sốt một chút. Ngón trỏ của hắn còn đặt trên cò súng, họng súng cơ hồ dán lên mặt Sở Từ, hơi trượt tay một chút sẽ lập tức cướp cò, nửa cái đầu của Sở Từ đều có thể bị hắn bắn cho nát bét. Hắn cứ vậy sửng sốt mấy giây, cho đến khi mặt Sở Từ không còn chút máu, ngay cả khớp hàm cũng bắt đầu run lên, nói:"Anh… anh thả tôi ra!"

Hàn Việt theo ánh mắt của y nhìn đến tay mình, sau đó nhìn đến khẩu súng hắn đang nắm chặt trong tay. Đại não bị men cồn thiêu rụi sau một lúc lâu ngây người mới phản ứng lại được, vội vàng đem khẩu súng quăng đi thật xa.

"Đừng… đừng sợ, tôi sẽ không giết em."

Hàn Việt cố gắng dùng đầu lưỡi trấn an Sở Từ một câu, đưa tay vuốt ve gương mặt y, "Tôi thích em."

Sở Từ toàn thân cao thấp đều phát run, ngay cả răng nanh cơ hồ cũng run cầm cập. Hàn Việt đặt y xuống giường, kề sát bên người y, có thể cảm nhận được rõ ràng y đang sợ hãi, thân thể cứng ngắc như một tảng đá.

"Ai… ai kêu em con mẹ nó khóa cửa, fuck, lão tử nửa đêm về nhà em còn không cho tôi lên giường ngủ, tôi có thể không tức giận sao?"

Men cồn từng đợt từng đợt xông thẳng lên não khiến Hàn Việt nói năng cũng trở nên mơ hồ lắp ba lắp bắp, sau đó hắn cúi người xuống hôn lên khóe môi Sở Từ:

"Được rồi được rồi, sau này buổi tối không…không cho phép khóa cửa!: Chết tiệt, lão tử rất nhớ em…"

Sở Từ đột nhiên dùng hết toàn lực đem Hàn Việt đẩy ra, ngay sau đó giơ tay lên tát thật mạnh vào mặt Hàn Việt, "Chát!" một tiếng vang dội vô cùng!

Hàn Việt bị tát đến lệch cả mặt, không kịp phản ứng, đứng sững sờ tại chỗ.

Sở Từ mạnh mẽ xoay người xuống giường, hai tay run rẩy quơ lấy chìa khóa và bóp tiền, vội vàng mặc áo khoác vào rồi mau chóng tông cửa xông ra ngoài.

Hàn Việt dù sao cũng uống hơi nhiều, mơ mơ màng màng, nhất thời không kịp phản ứng. Chờ thời điểm hắn nổi trận lôi đình muốn nhảy dựng lên bắt người, mới phát hiện cửa lớn bên ngoài mở tung, Sở Từ đã rời khỏi nhà.

Đứng ngây ngốc trong phòng khách ước chừng vài phút, Hàn Việt mới tìm lại được chút tỉnh táo. Vực dậy tinh thần, hắn đi vào phòng tắm rửa mặt, cảm thấy thần trí thanh tỉnh đôi chút rồi mới ngồi xuống, từ từ nghĩ xem Sở Từ có thể đi đâu.

Y một mình lẻ loi sống ở Bắc Kinh, ít lời ít ngữ, độc lai độc vãng, cơ hồ không có bạn bè gì. Hàn Việt nhìn đồng hồ, đã hơn hai giờ sáng, lúc này y có thể đi đâu chứ?

Chỗ bị đánh trên mặt vẫn còn hơi hơi đau rát, nói vậy một bạt tai kia của Sở Từ thật sự là dùng hết khí lực toàn thân. Hắn sờ sờ mặt, lửa giận trong lòng dần nguôi xuống, vừa sợ vừa nôn nóng.

Thành phố Bắc Kinh lớn như vậy, dù một hai người biến mất cũng là chuyện thường, y lại nửa đêm chạy ra ngoài, có thể hay không gặp nguy hiểm?

…Khốn kiếp, sớm biết vậy cứ tìm đại một chỗ qua đêm là được rồi! Cũng tại tên tiểu tử Bùi Chí kia, chuốc rượu lão tử nhiều như vậy!

Hàn Việt dùng nước lạnh tát tát lên mặt lần nữa, ở trong phòng đi qua đi lại mấy vòng, sau đó lấy di động ra gọi. Cha mẹ lẫn anh hai hắn đều không thể nhờ cậy, hắn cân nhắc nhìn danh bạ một lúc, quyết định chọn ra mấy người thuộc bộ phận quản lý của cục cảnh sát, cùng với đám hồ bằng cẩu hữu xài được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!