Tiểu Phượng Hoàng thám hiểm ký.
Sáng hôm sau, một chiếc xe Bentley đen lái về phía tòa cao ốc màu xám của tổ đặc biệt, tiếp đó vững vàng dừng lại, Chu Huy ôm Tiểu Phượng Hoàng bước xuống.
Chu lão đại mặc áo da, đeo kính râm, chân dài, đứng ở đó trông như ngôi sao Holywood. Khác với ngày thường chính là một tay xách mấy cái túi, một tay bế đứa nhỏ cỡ 5-6 tuổi, cả người bọc trong áo sơmi của Chu Huy, lộ ra khuôn mặt nhỏ bé, đeo kính râm của người lớn, bởi vì chiếc kính quá lớn nên chỉ có thể treo trên mặt, trông như có thể rớt xuống bất cứ lúc nào.
Cảnh vệ trông cửa thoáng qua vô số suy đoán của phim Hàn lúc tám giờ trong đầu, mắt ánh lên sự nhiều chuyện, "Chu lão đại, đứa trẻ này là..."
Chu Huy nghiêm nghị nói, "Chào tổ trưởng tổ bốn đi."
Cảnh vệ thiếu chút nữa rớt hai con mắt ra ngoài, chỉ thấy tổ trưởng tổ bốn mờ mịt nhìn lại qua kính râm, nghiêng đầu vô tội nói, "...A?
"Chu Huy ôm Tiểu Phượng Hoàng xuyên qua đại sảnh, hướng về phòng làm việc của mình. Theo bước chân của hắn, vô số scandal buồn vui lẫn lộn, màu sắc rực rỡ vang lên xung quanh, lấy hắn làm trung tâm, từ bốn phương tám hướng bay về phía đơn vị 547, tốc độ nhanh như đường truyền internet 10TB/s. Chu Huy vẫn chưa bước vào phòng làm việc, hai tổ viên đứng trước cửa để điện thoại xuống, ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn Tiểu Phượng Hoàng,"Chu lão đại, đây là..."
Chu Huy nói, "Tổ trưởng tổ bốn."
Dưới ánh mắt khó tin của tổ viên, Chu Huy bước vào phòng, "Rầm!" một tiếng đóng cửa...
"Ngoan ngoãn ngồi yên, đừng nhúc nhích, chúng ta thay quần áo... Tiểu Phượng Hoàng!" Chu Huy cầm bộ quần áo trẻ con, nhức đầu nói, "Quay lại đây, ngồi yên!"
Tiểu Phượng Hoàng mới được thả lên ghế, liền trượt xuống chạy khắp phòng. Con chim thần này đã thể hiện đủ sự hoạt bát hiếu động của một đứa con nít, tiềm chất hiếu kỳ cực mạnh, mặc dù áo sơmi của Chu Huy kéo dài sườn sượt trên mặt đất ảnh hưởng tới sự đi lại, nhưng Tiểu Phượng Hoàng vốn dĩ là biết bay, hổn hển bay từ phòng khách qua phòng giải khát, từ phòng giải khát lại hồng hộc bay tới phòng ngủ, lúc Chu Huy chạy tới đã thấy Tiểu Phượng Hoàng đang leo lên tủ, đứng ở dưới vừa lúc nhìn thấy cái mông nhỏ của nó, theo động tác leo lên mà lắc một cái.
"Tiểu Phượng Hoàng!"
Chu Huy bế nó xuống, "Đừng leo nữa, thay quần áo trước đã!"
Tiểu Phượng Hoàng thích chỗ cao là bản năng, lập tức tránh thoát leo lên tủ.
Chu Huy cũng rất bất đắc dĩ, nhét bộ quần áo vào túi, hai tay cưỡng ép bế Tiểu Phượng Hoàng, giữ chặt trên giường, đầu gối đè lên không cho nó trốn thoát, vất vả lắm mới cởi được cái áo sơmi rộng thùng thình khỏi người nó.
Áo sơmi này là sáng nay Chu Huy tùy tiện lấy bọc lên người Tiểu Phượng Hoàng, sau đó chạy tới trung tâm mua sắm mua mấy bộ quần áo trẻ em, tới phòng làm việc mới có cơ hội để thay.
Ai ngờ Tiểu Phượng Hoàng có tính lệ thuộc vào mùi quần áo của Chu Huy, vừa dùng sức đẩy Chu Huy ra vừa gào khóc, đánh chết cũng không chịu thay quần áo mới.
Bên này thì đang ầm ĩ, bên kia thì cửa phòng làm việc bị đẩy vào. Vu Tĩnh Trung ló đầu vào nói, "Đồng chí Chu, bên ngoài đang nói anh ngoại tình sau lưng Phượng Tứ, đưa con riêng tới đi làm..."
Giọng nói hơi ngừng lại, Vu Tĩnh Trung trợn mắt há mồm nhìn Tiểu Phượng Hoàng trần tru. ồng ở trên giường quấy khóc, cùng với Chu Huy tay cầm quần áo giơ lên, đè chặt Tiểu Phượng Hoàng.
"Đây không phải con riêng của tôi! Anh tới làm gì? Nói gì nói lẹ, tôi còn đang bận!"
"..." Tam quan của Vu Tĩnh Trung hoàn toàn đổi mới, hồi lâu mới run run nói, "Chu, Chu Huy, anh không thể làm vậy, đây, đây là phạm pháp, quá bi. ến thái..."
"Sao rồi sao rồi?"
Trương Thuận ở sau lưng Vu Tĩnh Trung thò đầu vào,
"Tôi đã nói Chu Huy sẽ không làm chuyện... Chu Huy! Anh đang làm cái gì vậy?! Cái đồ không bằng cầm thú kia!!"
Mười phút sau, Chu Huy dùng khăn lông nhúng nước lạnh che mũi, ngồi trên ghế sô pha thở một hơi.
Tiểu Phượng Hoàng rốt cuộc cũng thay xong bộ quần áo, ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn, giương mắt nhìn Chu Huy.
"Trương Thuận, cậu quá xúc động, phải hỏi rõ ràng rồi hãy ra tay, lỡ Chu Huy không phải là luyến đồng thật..." Vu phó đột nhiên nghĩ Chu Huy có phải luyến đồng không thì cũng khó nói, vì vậy lúng túng sờ mũi, ho khan một tiếng, "... Lỡ hắn không làm chuyện mà cậu đã nghĩ... tùy tiện ra tay đánh người là không tốt, lần sau không được làm như vậy nữa."
Trương Thuận một mình chiếm cả ghế sô pha, chỉ vào con mắt đen sì của mình, bi phẫn nói, "Còn vết này của tôi thì sao?!"
Vu Tĩnh Trung an ủi, "Cậu bị anh hai dạy dỗ, có cái gì mà nói?
"Tiểu Phượng Hoàng lập tức nhe răng với Trương Thuận, uy hiếp mười phần, ngươi mà còn dám đánh Chu Huy thì ta sẽ cho ngươi biết tại sao nước biển lại xanh! Thế giới loài người chính là tàn nhẫn như thế, Trương nhị thiếu gia vì để bảo vệ anh mình, vững vàng ra tay đánh Chu lão đại ra ngoài ngoại tình, kết quả lại bị chính anh mình đánh một trận, trái tim thủy tinh của Phật nhất thời bể thành từng mảnh."Ngoan, không có đau, không đau thật..." Chu Huy ôm Tiểu Phượng Hoàng hôn hôn, cẩn thận vuốt lại mái tóc xốc xếch, dịu dàng nói, "Anh với Vu phó có chuyện để bàn, em chơi một mình một lát được không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!