Tiểu Phượng Hoàng rốt cuộc cũng hóa hình.
Viên ngọc đỏ lóe sáng trên giá đỡ hoa sen, Tiểu Phượng Hoàng ngẩn ra, trong đầu thoáng lên suy nghĩ mông lung theo bản năng.
Đây là cái gì?
Tại sao lại quen thuộc như vậy?
Là... trứng của con chim khác sao?
Linh trí của Tiểu Phượng Hoàng còn chưa mở, cũng không có năng lực tự phân biệt rõ ràng, nhưng thần tính mạnh mẽ nóng bỏng của Phượng Hoàng trưởng thành vẫn xâm chiếm tất cả các giác quan của nó, thậm chí sâu trong linh hồn cũng không tự chủ run lên.
Nó theo trực giác cảm thấy nguy hiểm.
Nhất định là Chu Huy lén nó giấu ở chỗ này.
Tiểu Phượng Hoàng nhìn về phía phòng tắm như nhìn kẻ gian, tiếng hát của Chu Huy xen trong tiếng nước nghe vô cùng chói tai, tựa như không phát hiện vấn đề ở phòng ngủ.
Chần chờ một lát, Tiểu Phượng Hoàng xoay đầu, nhìn viên ngọc đỏ rực, rốt cuộc hạ quyết tâm.
— Nếu có con chim khác, Chu Huy sẽ không cần mình nữa.
Tiểu Phượng Hoàng vỗ cánh, cẩn thận nhìn viên ngọc trong lọ thủy tinh, há mồm nuốt viên ngọc vào bụng.
Chu Huy vừa ngâm nga vừa lau tóc, thân thể trần tru. ồng từ phòng tắm đi ra, trên cơ bụng cuồn cuộn còn dính vài giọt nước, trong phòng ngủ mờ tối phản chiếu ánh đèn sáng long lanh.
Hắn theo thói quen tới tủ đầu giường nhìn một cái, sữa trong ly đã gần hết, không thấy Tiểu Phượng Hoàng đâu.
Ngẩng đầu lên, Tiểu Phượng Hoàng đang co rúc trên nóc tủ quần áo, gần như muốn bám lên trần nhà.
"Chiếp Chiếp, xuống đây." Chu Huy đưa tay ra, "Xuống đây anh lau lông cho em, chúng ta đi coi TV."
Tiểu Phượng Hoàng lắc đầu, không để ý tới hắn, phần gáy nóng muốn nổ tung, lông đuôi co rúc ở bụng, con chim nhỏ giống như một quả cầu lông.
"Chiếp Chiếp?"
Chu Huy cảm thấy lạ, để khăn xuống gọi một lần nữa, "Chiếp Chiếp? Tiểu Mao Chiếp? Em bị sao vậy?
"Tiểu Phượng Hoàng cũng không đếm xỉa. Chẳng lẽ mình không mặc quần áo nên xấu hổ? Không thể nào, coi như linh trí có mở thì cũng đâu nhanh tới mức này. Chu Huy mang một lòng nghi ngờ chạy vào phòng tắm mặc quần áo tử tế, đi tới chỗ tủ quần áo ngẩng đầu lên, kêu,"Xuống đây, Tiểu Phượng Hoàng!
Anh đưa em ra ngoài ăn đồ ngon!"
Kết quả Tiểu Phượng Hoàng lần này xoay người một cái, giơ mông về phía hắn.
"..." Chu Huy bây giờ mới cảm thấy nghi ngờ, nhưng cho dù hắn dỗ làm sao, lừa gạt cách nào, hứa đem nó ra ngoài chơi cái gì ăn cái gì, Tiểu Phượng Hoàng vẫn không quan tâm.
Sở Hà chỉ có lúc thật sự tức giận mới chiến tranh lạnh, nếu thay hành động của Tiểu Phượng Hoàng thành Sở Hà, vậy thì mức độ tức giận có thể so sánh với năm xưa, khi Đại Bàng còn bé Chu Huy đã huấn luyện nó thành chim đi lụm đĩa bay, hoặc buộc lông đuôi của Khổng Tước vào cây gậy rồi quét nhà.
Chu Huy đứng dưới tủ quần áo dỗ nửa ngày, cuối cùng không có cách nào khác, lấy cái ghế tới leo lên, chỉ thấy Tiểu Phượng Hoàng rúc trong góc, co người lại, dùng vẻ mặt uất ức nhìn trần nhà.
"... Rốt cuộc bị làm sao?"
Chu Huy chẳng hiểu gì, đưa tay muốn ôm, Tiểu Phượng Hoàng lập tức cúi đầu mặc kệ, dáng vẻ như "Dám đưa tay tới, ta mổ chết ngươi".
Chẳng lẽ tới thời kỳ phản nghịch?
Chu Huy nghĩ vậy, đi một vòng quanh phòng, ánh mắt đập vào ly sữa chưa uống xong. Có lẽ sữa không ngon hoặc nhiệt độ quá nóng chọc giận Tiểu Phượng Hoàng, vì thế hắn nếm thử, nhưng cũng không phát hiện có cái gì bất thường..... Không thể nào, chẳng lẽ là thời kỳ phản nghịch thật? Chu Huy càng ngày càng khó hiểu.
Sau đó Chu Huy thử suốt một tiếng, cũng không dỗ được Tiểu Phượng Hoàng leo xuống. Nếu như uy hiếp bắt Tiểu Phượng Hoàng xuống, nó sẽ chiếp chiếp kêu lên, rúc vào trong góc, uy hiếp muốn phun lửa; cuối cùng Chu Huy bất đắc dĩ, chỉ có thể để nó ở trên, chờ lát nữa bớt giận sẽ xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!