Chương 71: (Vô Đề)

Coi như trí nhớ đã bị rửa sạch, nhưng linh hồn vẫn là người tôi yêu.

Tiểu Phượng Hoàng nghiêng đầu, vô cùng nghi ngờ kêu, "... Chiếp?"

Xung quanh tĩnh lặng, ngay sau đó giống như đổ nước vào chảo dầu, nổ ầm ầm, "Phượng Hoàng!"

"Phượng Hoàng!"

"Đây đúng là Phượng Hoànggggg!"

Tiếng tách tách vang lên, đèn flash chớp nháy liên tục. Vu Tĩnh Trung lao ra khỏi phòng làm việc, thét lên, "Chụp hình thì được! Nhưng không được đăng lên! — Giữ bí mật, giữ kỷ luật! Không được đăng lên mạng —!"

Đáng tiếc, giọng nói đã chìm trong tiếng bước chân rầm rầm.

"Lão đại, anh rốt cuộc cũng về rồi!

"Mấy đứa nhóc trong tổ một ùa ra như mãnh hổ xuống núi, rốt rít ôm chân hắn khóc lóc kể lể. Mấy anh đẹp trai trong tổ một vì bình thường phải giữ bí mật công việc nên rất khó tìm bạn gái, đời người cô đơn trống rỗng, chỉ có thể đi theo lão đại làm việc riêng, lừa gạt kiếm tiền thêm. Không biết tại sao tổ trưởng lại đổi từ Chu Huy thành Già Lâu La, Đại Bàng Kim Sí Điểu tình tình nghiêm túc, có nề có nếp, đem đám người này luyện tới gọi cha gọi mẹ, mắt thấy lão đại trở về, thật còn vui hơn cả thấy cha ruột nữa. Chu Huy hai tay nâng Tiểu Phượng Hoàng, trịnh trọng nói,"Đây chính là tổ trưởng tổ bốn của các cậu, tới làm quen đi... Nhìn quen mặt là được! Nói cậu đó!

Chỉ được nhìn không được sờ!"

Đám nhóc lập tức khom người chào, "Dạ chào tổ trưởng —!"

"..." Tiểu Phượng Hoàng: "Chiếp?

"Phượng Hoàng thần bí cao lãnh, hai lần phản bội, ở tổ đặc biệt biến thành NO.1 không thể nhắc tới trong truyền thuyết, hầu hết đều nghĩ hắn xuất hiện với hình tượng gì, phương thức gì cũng không có lạ. Đừng nói là biến thành chim non, có là đột nhiên biến thành kim thân Phật tổ ngồi trong phòng làm việc, đoán chừng mọi người cũng chẳng lấy làm lạ. Nhưng mà vẫn không thể chấp nhận, thì có Thần Hoàn Thiên Tư:. Truyện Hot"Mama, sao mama lại biến thành như vậy? Không nhận ra con? Con là Thần Hoàn nè! Mama không nhớ gì sao?!"

Trong phòng làm việc của Chu Huy, Thần Hoàn Thiên Tư như bị điên chỉ vào Tiểu Phượng Hoàng, buồn khổ muốn chết. Tiểu Phượng Hoàng không nhúc nhích rúc vào trong lòng Chu Huy, ánh mắt vô tội nhìn Phật sống.

"Nhìn ta đi, nhìn ta đi nè! Thật sự không nhớ? Ngay cả ta ngươi cũng không nhớ?!"

Vu Tĩnh Trung trấn an quần chúng bên ngoài đang kích động muốn xem chim quý, vừa vặn đẩy cửa vào, nghe thế lập tức bịt miệng Thần Hoàn, kéo ra sau giáo dục, "Phượng Hoàng bây giờ cả Chu Huy còn không nhận ra huống chi là cậu... Lần sau bớt nói cái này trước mặt Chu Huy, đỡ phải làm hắn buồn...

"Thần Hoàn Thiên Tư vịn tường, gương mặt tràn đầy đả kích. Vu Tĩnh Trung vỗ đầu Thần Hoàn Thiên Tư, đẩy hắn ra ngoài đối mặt với đám quần chúng như hổ đói, sau đó đi tới bàn làm việc, kéo ghế ra ngồi xuống, nhíu chặt hàng lông mày nhìn chằm chằm con chim nhỏ đang nằm yên trong ổ trên bàn. Tiểu Phượng Hoàng mở đôi mắt tròn vo nhìn hắn, trông vô cùng tò mò."... Thật sự là Phượng Tứ? Chẳng phải mất mấy trăm năm mới nở sao?" Ba mươi giây sau, Vu Tĩnh Trung rốt cuộc cũng nghi ngờ hỏi, "Thật sự không phải do anh nhớ Phượng Tứ quá, lụm đại con chim nào ở ngoài về nuôi chứ?!"

"Sss —!

"Tiểu Phượng Hoàng vỗ cánh định bay tới tấn công lão Vu, bị Chu Huy vội vàng đè lại, rồi không ngừng an ủi con chim đang xù lông. Nửa ngày sau Tiểu Phượng Hoàng mới xẹp cánh xuống, thở lại bình thường, nhưng vẫn trừng mắt với Vu Tĩnh Trung, trong đôi mắt đen chứa đầy oán niệm. Vu Tĩnh Trung dựng tóc gáy,"Nó... nó hiểu tiếng người? Tôi, tôi sẽ không đắc tội với Phượng Hoàng minh vương chứ?! Điện hạ, thật xin lỗi! Điện hạ, tôi không phải cố ý!

Đời đời đời đời trước tôi đối xử với anh rất tốt, anh phải tin tôi!"

Chu Huy dùng mọi cách an ủi Tiểu Phượng Hoàng, cho đến khi nó rúc đầu vào lòng bàn tay hắn bất động, mới nói,

"Nửa tháng trước thì còn chưa hiểu, nhưng bây giờ thì càng nghe càng hiểu rồi, có thể liên quan tới trời sinh là chim thần. Có điều phải hóa thành hình người mới chính thức khai trí, còn chưa biết chờ tới bao giờ... Nghe nói từ mấy năm tới mấy trăm năm."

"Hắn thật sự không nhớ gì hết sao?

"Vu Tĩnh Trung hỏi. Chu Huy lắc đầu."Vậy anh..."

"Cứ chờ vậy thôi, tám trăm năm hay ngàn năm, tôi cũng phải chờ." Chu Huy ôm Tiểu Phượng Hoàng hôn một cái,

"Chờ hắn khai trí, từng chút bắt đầu lại, lần trước ở chiến trường cầu hôn thành công, lần này kiên trì thì chắc vẫn được phải không? Coi như trí nhớ bị rửa sạch, linh hồn vẫn là hắn, rồi sẽ có một ngày nhận ra tôi."

"Nói cuối cùng, có nhận ra tôi hay không cũng không quan trọng.

"Tiểu Phượng Hoàng dùng đầu cọ cọ lên mặt Chu Huy, phát ra tiếng chiêm chiếp nhỏ. Dưới đáy mắt Chu Huy không khỏi hiện lên ý cười,"Khi còn bé hắn đã phải sống cuộc sống cực nhọc, sau đó chìm sâu trong thế cục quỷ quyệt, thận trọng tính toán, chưa từng có một ngày sống cho chính mình... Bây giờ quên đi cũng tốt.

Đời người phải qua đi mới có thể bắt đầu lại."

Bên ngoài hò hét ầm ĩ, trên hàng lang có tiếng tổ viên chạy tới chạy lui, gào thét dọn đồ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!