*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ta là Già Lâu La
Nepal.
Đỉnh núi Everest, cao 6500m có tuyết dày bao phủ.
Một nhóm leo núi cắm trại ở một bãi bồi tại sông băng, mấy tổ viên ngồi vây quanh lò bếp không khói, kiểm tra lại thiết bị quay, làm nóng lại phần thịt bò để bổ sung thể lực chuẩn bị cho cuộc hành quân.
Cách đó không xa, thiếu niên dẫn đường bước ra khỏi lều vải, đi về phía sườn đồi của sông băng.
Hắn đội chiếc mũ trùm truyền thống, chỉ để lộ đôi mắt sâu, từ mũi trở xuống bị miếng vải màu vàng che mất, chỉ chừa một chút khe hở ở miệng.
Hắn cao mức trung bình, nhưng hình thể thì thuộc loại cực kì ít gặp, có đặc thù của dân tộc thiểu số sống trên cao nguyên có tuyết bao phủ, hung hãn lanh lợi và khoẻ mạnh, bước chân đi trên tuyết trầm ổn mà vững chắc, trông như một con báo tuyết cường hãn đầy lạnh lùng.
Hắn đi đến sườn đồi, nhìn lên đỉ. nh núi quanh năm tuyết bao phủ, cúi đầu thở dài.
"Nghe nói hắn sẽ ra ngoài." Một người ngồi bên lò sưởi, vừa chỉnh máy ảnh vừa nói, "Nghe nói cứ năm trăm mét là quỳ một cái, không biết có phải là truyền thống của người Nepal hay không, nghe nói bọn họ còn gọi núi Everest là mẹ..."
"Đại Lưu!"
Đội trưởng quát lớn, "Bớt nói vài câu đi!
"Đại Lưu im lặng cười cười. Một nữ đội viên ngồi gần đó khẽ cắn môi, cầm đồ hộp thịt bò, đứng dậy đi về phía thiếu niên."À ờ... A Già, cậu muốn ăn chút gì không? Đoạn đường kế tiếp tốn nhiều sức lắm —
"Thiếu niên dẫn đường chào một cái, đứng im một lát mới ngẩng đầu nhìn cô. Cả gương mặt đều giấu sau băng vải, nhưng hàng lông mày rậm, đôi mắt sâu thâm thuý, có một thần thái của chim ưng bay trên cánh đồng phủ tuyết. Nữ đội viên khẽ giật mình, thấy hắn lắc đầu, ngồi xếp bằng trên băng tuyết, lấy lương khô trong túi ra ăn."A Già..."
"Tôi không ăn thức ăn của mọi người." Giọng nói của thiếu niên khàn khàn, "Cám ơn."
Nữ đội viên có chút xấu hổ, nhưng thấy lương khô trong tay hắn đen sì, giống như thịt bò chế lại trông có hơi giống cao su, không khỏi thấy hiếu kỳ,
"Đây là cái gì vậy? Là đồ ăn truyền thống của người Nepal à?"
"Không." Thiếu niên cũng không ngẩng đầu, "Là thịt rắn."
—Thịt rắn?!!
Mấy đội viên khác đều kinh ngạc xoay đầu lại, thiếu niên cũng chẳng hề để ý tiếp tục cắn miếng thịt rắn tự làm, gần như không thấy hắn nhai, nuốt hẳn cả miếng vào bụng.
Trong lòng nữ đội viên tò mò vô cùng, còn định truy hỏi, lại thấy thiếu niên ngẩng đầu nhìn đỉnh núi ở phía xa, có cảm giác như mọi người ở đây đều không tồn tại.
Chần chờ một lát, cô phủi tuyết ngồi xuống bên cạnh thiếu niên, học theo dáng vẻ của hắn vái chào ngọn núi bên kia, thành kính cúi người nửa ngày mới cười nói, "Đây là cách cầu nguyện của người ở đây à?"
Thiếu niên dừng ăn, dùng ánh mắt kì dị nhìn cô chằm chằm.
"Tôi nghe nói núi Everest với dân ở đây giống như đức mẹ, cho nên..."
"Không.". Thiếu niên nói, "Hài cốt của mẹ tôi được chôn bên trong ngọn núi đó."
Giọng nói của hắn rất thấp, nhưng lại làm mọi người chấn động. Ngay lúc này, Đại Lưu khi nãy bận chỉnh máy đột nhiên hoảng sợ nói,
"Mọi người nhìn kìa! Đó là cái gì?!"
Nhóm người nghi hoặc ngẩng đầu, thấy trên đỉnh núi tuyết có một vệt sáng, giữa đất trời trắng xoá trông như cầu vồng lộng lẫy chói mắt, xoay trên không trung chừng vài giây, vệt sáng vọt thật nhanh ra sau núi.
Một giây này không ai dám tin vào mắt mình, đội trưởng luôn điềm tĩnh bỗng đứng bật dậy, ngạc nhiên hỏi, "Đó là cái gì? Là chim à? Đại Lưu mau chụp lại —!"
"Có có, tôi chụp được rồi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!