: Chân tướng tàn khốc và bí mật thối nát.
— Phượng Tứ!.
||||| Truyện đề cử: Sau Khi Vội Vã Kết Hôn |||||
Sở Hà đột nhiên cảm thấy mình nghe ai gọi, xoay đầu lại.
Nhưng mà sau lưng hắn, bên trong không gian dị độ trống rỗng, vô số mặt gương phản chiếu khúc xạ chói mắt.
Nghe nhầm sao... Sở Hà xoay đầu, tầm nhìn đặt lên chiếc gương trước mặt, giây tiếp theo hắn ngạc nhiên phát hiện, phía sau mình không biết từ lúc nào đã có một người khác.
Người nọ có gương mặt quen thuộc, mang theo nụ cười quen thuộc, ngay cả khóe mắt cũng giống hoàn toàn trong trí nhớ, cảm giác hơn vạn năm trôi qua cũng chưa từng thay đổi.
Con ngươi Sở Hà khẽ run, há miệng ra lại không nói ra được câu nào, hồi lâu mới phát ra tiếng không dám chắc, "Thích Già...?!"
Thích Già tiến lên một bước, đặt tay lên vai Sở Hà.
— Y không phải ảo giác lạnh lẽo trong gương, mà là người tồn tại thật sự, ngay cả hơi ấm từ lòng bàn tay cũng có thể cảm nhận được qua lớp áo.
Mà nhiệt độ có thể nói là nóng như lửa, có thể đốt cháy mỗi một dây thần kinh dưới da, cảm giác đau nhức không nói ra lời, khiến Sở Hà không nhịn được run lên.
Cơ thể của hắn run rất kịch liệt, cho nên dùng sức cũng không quay đầu lại được, thậm chí một cái liếc mắt ra sau cũng không thể, chỉ có thể trừng mắt nhìn chằm chằm vào mặt gương cách đó không xa, Thích Già đang cười với mình và bản thân yếu ớt.
"Đừng quay đầu lại."
Thích Già nói vào lỗ tai hắn.
"Tại sao... Người...Thích Già cười rộ,Tiểu Phượng Hoàng, con trưởng thành rồi."
Sở Hà thở hổn hển, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, mãi cho đến khi máu rỉ ra, chảy theo chỉ tay.
"Người vẫn... không hề thay đổi... Tại sao..."
"Tại sao ta xuất hiện ở đây cũng không quan trọng, quan trọng là... sao con vẫn còn ở đây." Thích Già cười nói, "Nhưng mà vào thời khắc lâu ngày gặp lại, đừng dùng câu hỏi vì sao nhàm chán như vậy để lãng phí thời gian."
Y dừng một chút, tông giọng giống y như đúc trong trí nhớ của Sở Hà, dịu dàng mê hoặc, "Nếu như ở cùng ta, con có nguyện ý xoay chuyển trời đất không, Tiểu Phượng Hoàng... thân ái của ta?"
Ẩn ý trong câu nói này, ước chừng vài giây sau, mới từng chút từng chút giống như dòng điện chảy vào trong dây thần kinh bò vào óc.
— Nếu như thời gian quay về, năm tháng đảo ngược, trở lại năm đó Phượng Hoàng minh vương khóc rống trong đại điện, giờ phút này chính là cứu chuộc lớn nhất đất trời; nhưng hơn vạn năm trôi qua, mây bay vụt đi, cảnh còn người mất, Sở Hà nhìn chằm chằm bản thân nhợt nhạt trong gương, một câu cũng không nói ra được.
"Ta... ta sẽ không tin tưởng người nữa... Thích Già..." Một lát sau âm thanh yếu ớt của Sở Hà mới phát ra giống như phá băng, chậm rãi chảy vào không khí.
"Người ở trong lòng ta là sự tồn tại quá nhiều nghi ngờ, tức giận và oán hận đã hủy hoại ta hoàn toàn... Cho dù là khi người trở về vô sắc thiên, hay là lúc ở núi Tu Di xảy ra những chuyện kia đi chăng nữa, vẫn là thiên đạo pháp nghĩa nhắm vào sự thay đổi của tứ ác đạo, thậm chí người còn ra lệnh cho Hàng Tam Thế minh vương —"
"Con ghét Hàng Tam Thế."
Thích Già tiếc nuối nói, "Xin lỗi, ta nên nghĩ tới sớm hơn."
Sở Hà nuốt nước miếng, lưỡi vì quá căng thẳng mà tê dại.
"Cho nên, lúc này ta không thể toàn tâm toàn ý tin tưởng người như trước... Nhưng ta cũng cố gắng tránh xa người, tránh cho Phật kiếp xảy ra, thậm chí chuyện của Ma Ha bây giờ cũng đều lén gạt mọi người..."
"... Ta làm xong hết rồi..." Hắn dừng một chút, thở hổn hển nói, "Ngoại trừ, không có cách nào... hủy diệt tánh mạng của mình."
Thích Già nhướng mày,
"Oh? Cả cái này con cũng thử rồi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!