Không ai biết thời khắc Phượng Hoàng lấy được tôn vị minh vương, thật ra hắn đang khóc.
Vạn lý Phật quốc, vô biên liên hoa.
Tiểu Phượng Hoàng nhỏ tuổi quỳ gối trước Phật, cúi người thắp nhang, xong đứng dậy.
Áo cà sa trắng như tuyết dài kéo đất, tóc mềm mại rũ xuống bên thân, khi đứng dậy bị khói nhang bám lấy, giống như đóa hoa sen trong đêm đen từ từ nở rộ.
Trong bóng tối nơi đại điện có vô số ánh mắt dõi theo hắn, tiếng xì xào bán tán vang lên tứ phía. Nhưng Phượng Hoàng nhắm mắt lại, gương mặt trầm tĩnh, tay nhẹ nhàng đẩy một viên Phật châu bằng ngọc lưu ly màu xanh.
"A Hoàng.
"Phượng Hoàng xoay đầu lại, chỉ thấy trước cửa đại điện là một người đàn ông, vì bị ánh sáng phản quang nên không nhìn rõ khuôn mặt. Trong ánh mắt sáng ngời của Tiểu Phượng Hoàng có một chút ý cười ngại ngùng, hắn xoay người nhìn người đàn ông nọ, đưa ngón tay mềm nhỏ về phía đối phương, nhẹ nhàng nói,"Thích Già.
"(Chính xác từ tiếng Trung là Thích Ca, nhưng mình không muốn đụng chạm đến Đức Phật quá nhiều, nên mình sẽ ghi theo kiểu word by word của QT là Thích Già, thông cảm cho mình nha) Trên núi Tu Di, đường dài trải ngọc lưu ly, từng tầng từng tầng uốn lượn, biến mất trong tầng mây. Một lớn một nhỏ nắm tay, Phượng Hoàng ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, hỏi,"Thích Già?"
"Hử?"
"Bạt Đề tôn giả nói, Phượng Hoàng vốn là tách biệt, con vốn có một người anh em, có đúng không?"
Thích Già trầm mặc chốc lát, hỏi ngược lại, "Con thấy thế nào?"
"... Con không biết, bọn họ cũng chẳng thích con..."
Thích Giả khoác hai tay lên vai Tiểu Phượng Hoàng, cúi người nhìn thẳng vào đôi mắt to trong như mặt nước, dịu dàng nói, "Không phải, lúc ta nhặt được con, con chỉ là một trái trứng thôi.
"Tiểu Phượng Hoàng mờ mịt nhìn lại. Thích Già nói,"Đừng để ý tới ánh nhìn của người khác, tin tưởng ta là được.
"Tiểu Phượng Hoàng ở trên tam thập tam thiên, luôn luôn phải chờ đợi. Hắn chưa bao giờ nói chuyện với ai, cũng không phản ứng với bất kì kẻ nào. Một thời gian dài hắn chỉ lẳng lặng nhìn bạn, rũ mắt xuống, rồi đi một mình, lúc gặp thoáng qua cũng chẳng nói một tiếng. Mỗi ngày hắn đến đại điện quỳ trước tượng Phật, đến một mình rồi lại đi một mình, khói nhang lượn lờ trong sự yên tĩnh trông giống như sương mù. Tiểu sa di nghịch ngợm từng cản đường hắn, hỏi,"Tại sao lúc nào ngươi cũng đi môt mình vậy?"
"..."
"Nghe nói ngươi có cực ác tướng, có thật không?
"Tiểu Phượng Hoàng nhìn chằm chằm mặt đất. Nét mặt của hắn chẳng bao giờ thay đổi, không nói không cười, giống như khắc ngọc. Nhóm tiểu sa di đợi mãi không có câu trả lời, hihi haha tán đi, hắn tiếp tục bước ra khỏi Phật đường, đi về phía những tầng mây vô hạn. Nhóm tôn giả ngồi trên đài hoa sen, phát ra tiếng cảm thán từ bi tràn trề, nhưng không ai nghe thấy."Vốn là có hai, khi phá xác ra thì lại chỉ có..."
"Nghe nói Hoàng nuốt Phượng đi, bởi vậy khi sinh ra đã là cực ác tướng, một giây phá xác chui ra lập tức tạo thành chín mươi chín vạn lôi hải thiên kiếp..."
"Là thật à? Ngay cả lôi hải thiên kiếp cũng không thể đánh cực ác tướng tan thành mây khói?"
Mọi ngườ ngồi trên đài sen trầm mặc, Bạt Đề tôn giả phát ra tiếng thở dài.
"Phượng Hoàng niết bàn chứ không chết, chấp niệm, oán hận và nghi vấn sẽ đi theo cực ác tướng, một đời vĩnh viễn luân hồi tiếp tục...
"Tiểu Phượng Hoàng ngồi trên đỉnh tháp pha lê, hai tay nâng má trắng trẻo, nhìn dải ngân hà sáng lấp lánh dưới chân. Một người đàn ông nhẹ nhàng đi tới phía sau hắn, ngồi xuống, đè lên vai Tiểu Phượng Hoàng,"Đang suy nghĩ cái gì?"
"... Không có gì.
"Phượng Hoàng xoay người nằm trong lòng đối phương, đôi mắt to, đen trắng rõ ràng trông như thủy ngân, bên dưới mái tóc lộ ra một chỗ màu xanh. Người đàn ông vén tóc hắn lên hỏi,"Tại sao lại có dấu này?"
"... Hàng Tam Thế đánh con. Hắn tìm con nói chuyện, con mặc kệ hắn, hắn lại đánh con..." Tiểu Phượng Hoàng xoay đầu nhìn người đàn ông, nhỏ giọng hỏi, "Hàng Tam Thế sẽ thành Phật ư?"
Người đàn ông bật cười, "Con sợ hắn sau khi có pháp lực cao cường, sẽ càng ăn hiếp con?"
Phượng Hoàng rũ mắt. Đôi mắt của hắn hẹp dài, cánh mũi tạo thành cái bóng hình quạt, trông nhẹ nhàng giống như một món đồ quý báu rất dễ bị làm vỡ.
"Người cũng sẽ thành Phật sao, Thích Già?"
Người đàn ông trầm mặc một lát, nói,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!