Chương 35: (Vô Đề)

Người yêu cũ đến thăm.

Bà chủ chưa từng theo đuổi idol bao giờ, không hiểu được tâm trạng kích động muốn ngất xỉu khi thấy người thật của mấy cô gái, nhưng lúc này quả thật thấy khó thở, thần trí trống rỗng, thoáng chốc có cảm giác muốn hôn mê ngã xuống đất.

"..." Sở Hà nhìn bà chủ, nghĩ là không nghe rõ nên mỉm cười lặp lại lần nữa, "Xin lỗi, có thể cho tôi xin năm phút không?

"— Phượng Hoàng minh vương hoàn toàn quên mất lần trước hắn ngồi trên hoa sen nhoẻn miệng cười, khiến cho mười tám vị Kim Thân La Hán hôn mê bất tỉnh, ngay cả Hàng Tam Thế minh vương cũng thất thủ, dùng binh khí đâm vào chân mình. Con ngươi của bà chủ vẫn không nhúc nhích nhìn hắn, tựa như muốn nói cái gì, lại không thể phát ra âm thanh. Một lát sau bà ngã xuống đất bất tỉnh. Phượng Hoàng minh vương:"..."

Cảnh tượng ngừng lại, Chu Huy đứng dậy, đi qua không gian im lặng, nắm tay Sở Hà kéo về chỗ ngồi, thuận tiện lấy chiếc mũ của cô gái ngồi bên cạnh đội lên cho hắn.

"Em thua rồi."

Hắn mỉm cười nói.

Sở Hà không nói một chữ, mặt không đổi sắc ngồi ở đó, từ chối giao tiếp với người xung quanh.

Chu Huy hiểu đây là chạy tới đường cùng, không muốn ép buộc hắn, mỉm cười xoay người búng tay một cái. Cả quán cà phê như được mở khóa, tất cả mọi người tỉnh lại, hoảng hốt nhìn xung quanh, không biết vừa xảy ra chuyện gì.

Chu Huy kéo vành nón cho Sở Hà xuống, xoay người đi về quầy bar — Tư thái hắn bước đi giống như một con báo đi trong rừng rậm, nhàn nhã mạnh mẽ mà có lực, tuy rằng cũng kéo không ít ánh mắt, nhưng cũng không khoa trương như Phượng Hoàng minh vương hạ phàm.

Đi tới trước quầy bar thấy bà chủ bò dậy từ dưới đất, trên mặt mang đầy vẻ nghi ngờ không hiểu tại sao mình ngã.

Chu Huy vươn tay đỡ bà, nụ cười sáng lạn giống như ánh nắng mùa hè, hormone phái nam toát ra khiến đối phương đỏ mặt, cả giọng nói cũng tràn đầy từ tính, "Xin chào..."

Bà chủ đỏ mặt sửa lại tóc, trong nháy mắt có cảm giác như mình trở về tuổi mười tám, "Xin, xin chào, có thể giúp gì cho quý khách?"

"Tôi muốn hỏi thăm về hai người."

Chu Huy lấy ảnh ra cho bà xem, nho nhã lễ độ nói, "Đây là hai người bạn của tôi, chúng ta vào bếp nói chuyện được không?"

Trong nháy mắt xoay người, Chu Huy giơ tay ra sau làm dấu chiến thắng, Sở Hà xoay mặt đi, giả vờ không thấy...

Cùng lúc đó, trên tầng cao nhất của tòa nhà bên trên quán cà phê, Liêu Lượng ngồi trong phòng làm việc xa hoa, cửa thủy tinh có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài, hắn vẫn không nhúc nhích nhìn khung ảnh.

Tấm ảnh đã cũ, có dấu cong lại, có thể nhìn ra năm đó xé bức này có bao nhiêu cẩn thận, sợ sẽ xé mất một góc áo của người kia.

Hắn vuốt ve khung ảnh lạnh lẽo, nước mắt năm đó dành cho tấm ảnh này đã không còn, nhưng hắn vẫn còn nhớ rõ đêm đó, mình lái xe lên núi, một mình ngồi cả đêm, cảm nhận gió đêm thổi vào trong xương tủy, xót xa và tuyệt vọng.

Có một loại đau khổ sẽ không biến mất theo thời gian, nó vẫn sẽ luôn ở cạnh làm bạn, cắm sâu vào trong linh hồn bạn, theo thời gian sinh sôi.

"Ngươi nên đi xuống đi.

"Trong phòng làm việc bỗng nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng của một cô gái. Liêu Lượng đờ đẫn nhìn, bên bàn làm việc đột nhiên có một chiếc gương dựng thẳng, trong gương soi ra một gương mặt. Đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp, tóc dài màu bạc, khóe mắt mang phong thái nồng đậm, cho dù gương mặt trắng bệch cũng không giảm được phong tình. Nhưng Liêu Lượng nhìn cô lại chẳng có bất kì thay đổi gì, khàn khàn nói,"Nhất định phải đi sao?"

"Mấy hôm nay ngươi thu thập hồn phách dương khí quá ít, cứ thế này, thi thể của Lộ Hiểu Thần sẽ hư — kỹ thuật bảo tồn thi thể của nhân giới cũng hạn chế."

Liêu Lượng hơi chần chờ, "Nhưng ta nghe nói, Phượng Tứ trước đây là thiên đạo minh vương, thực lực rất mạnh..."

"Chính vì thế, dương khí của hắn mới đủ dùng."

Cô hơi dừng lại, dùng giọng mê hoặc, "Đừng lo, thiên đạo minh vương thì cũng có chỗ khác biệt. Phượng Hoàng tuy là chim thần thái cổ, nhưng là do Phật tổ nuôi lớn nên mới được phong làm minh vương, cũng không có sức chiến đấu bá đạo như ngũ đại minh vương, với lại chân thân của hắn cũng đã bị hủy, bây giờ là thời điểm suy yếu nhất trong mấy ngàn năm qua, không giống như ngươi nghĩ khó đối phó thế đâu."

"Nhưng nếu hắn nổi giận..."

"Ngươi chỉ lấy một mảnh hồn phách từ thân thể của hắn, không phải muốn giết hắn, có gì khó chứ? Với lại nếu như gặp chuyện không may thì còn có ta giúp ngươi, nếu ngươi còn do dự thì không còn thời gian đâu."

Trên mặt Liêu Lượng xuất hiện vẻ đắn đo, "Nhưng MB lần trước ở quán bar biến thành khiêu thi, thậm chí còn kinh động tới tổ trưởng Chu trong truyền thuyết —

"Nghe tới tên của Chu Huy, cô gái đột nhiên yên tĩnh, dưới đáy mắt xuất hiện vẻ phức tạp. Một lát sau cô lạnh lùng nói,"Rút hồn luôn có bất trắc. Ta chỉ tới giúp ngươi vì thấy cùng cảnh ngộ nên đồng cảm, nhưng nếu ngươi cứ sợ đầu sợ đuôi thì cái gì cũng không cần làm nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!