Chương 28: (Vô Đề)

Sở Hà cứ thế mang dáng vẻ pháp tướng, đi vào quán bar.

Vu phó ngồi trong văn phòng hút thuốc, khiến cả căn phòng toàn là khói trắng, lúc Chu Huy đẩy cửa đi vào xém nữa bị sặc.

"Cho dù anh biểu lộ là thập động nhiên cự(1) bị đuổi khỏi nhà, cũng không cần đau lòng như thế." Chu Huy đi vào phòng làm việc, vừa ho khan vừa mở quạt gió, bất mãn nói,

"Là đàn ông thì đừng khóc, mạnh mẽ lên! Đi với anh tới Nam Hải giế, t chết đám người kia, sau đó thống nhất đất nước tự lên làm vua, muốn tăng lương thì tăng lương, muốn lên chức thì lên chức, mua hai chục căn nhà ba tầng tặng hắn, tối đó tiểu mỹ nhân muốn lăn giường nào thì lăn giường đó! Đúng là, ở trước mặt tôi còn giả vờ tình thâm buồn rầu cái gì!"

(1) Ý chỉ tâm trạng của một điểu ti (1 kẻ thất bại, không tiền, không nhà không xe) bị nam thần hoặc nữ thần từ chối.

"..." Vu Tĩnh Trung nói,

"Tôi và Nhan Lan Ngọc không phải như anh nói, còn nữa, tìm vợ không phải mua nhiều nhà là được. Tới đây làm gì?"

Chu Huy cười khinh bỉ, hiển nhiên không đồng tình với quan điểm của Vu Tĩnh Trung, nhưng cũng không phản bác ngay, trước tiên nhìn lên bàn làm việc lộn xộn của hắn.

— Hắn giám sát Sở Hà riết rồi quen, thấy ai xem cái gì sau lưng mình là để ý, vô thức đi tới kiểm tra là đang xem cái gì.

Vu Tĩnh Trung cũng không có ý giấu diếm, thoải mái lấy tay ra, trên bàn toàn là tin tức chiêu sinh và thể lệ nhập học của các trường cao đẳng ở Bắc Kinh.

"Con gái anh cũng đâu có lớn tới vậy?"

Chu Huy ngạc nhiên nói, "Tôi nhớ là con gái anh mới có hai tuổi thôi mà?

"Hắn nhìn sắc mặt của Vu Tĩnh Trung, đột nhiên nghĩ lại,"Đừng nói anh — Lão Vu, anh đừng có tình thánh như thế, anh muốn đưa tiểu mỹ nhân đi học?"

Vu Tĩnh Trung hút một hơi thuốc, gật đầu, Chu Huy lập tức cười ngã lên ghế.

"Đại ca, anh đúng là dễ thương lắm đó, hahahaha — Sao tôi không nghĩ ra anh tình thánh như vậy, không biết anh xuất thân từ tiểu thuyết Quỳnh Dao nha, hahahaha —! Vốn tưởng anh không sắc không tiền, muốn theo đuổi tiểu mỹ nhân đúng là rất khó, giờ còn muốn đưa người ta tới chỗ một đống thằng nhóc hai mươi xuân xanh, sức sống dồi dào, anh muốn tạo huyết án ở sân trường hả? Hahahaha —!"

Vu Tĩnh Trung giận dữ, "Nhan Lan Ngọc phải có cuộc sống của mình! Với độ tuổi của cậu ấy, nếu không trải qua cuộc sống của người bình thường, sau này cũng sẽ không được bình thường nữa!"

Chu Huy từ từ ngừng cười, nhìn chằm chằm Vu Tĩnh Trung, giơ ngón tay lên lắc lắc.

"Tôi phải sửa cái quan điểm này của anh." Chu Huy nói, "Phượng Tứ và tôi đều cho rằng, Nhan tiểu ca vô cùng bình thường, tâm trí trưởng thành, suy nghĩ sáng suốt, có quyền quyết định cuộc sống cho chính mình — Mấy năm nay tôi có thể khiến Phượng Tứ có cùng suy nghĩ với tôi là càng ngày càng ít, cho nên anh tốt nhất là nên tôn trọng ý kiến của chúng tôi.

Hơn nữa có rất ít người ở độ tuổi này có thể thừa nhận sự việc mà không suy sụp, anh suy nghĩ tới lão ngũ đi, đã bao nhiêu tuổi rồi mà cứ suốt ngày trộm manga trong ngăn kéo của tôi, người ta mới giống Lạt Ma đời sau nghiêm túc đứng đắn nè."

Vu Tĩnh Trung không nhịn được phất tay, "Cậu ấy có khuynh hướng tự hủy, là không muốn sống rồi?"

"Thử thả anh vô hoàn cảnh giống vậy coi, đừng nói là tự hủy, có khi anh tự sát luôn rồi." Chu Huy thoải mái bắt chéo chân, hỏi, "Anh có biết địa vị của Nhan tiểu ca ở Mật Tông môn là gì không?"

Vu Tĩnh Trung dập tàn thuốc, lại đốt điếu mới, nhả khói đầy phòng.

"Sử đồng(2) — Cái này rất thảm đó. Cơ bản không bị người ta để vào mắt, đại khái chỉ cao hơn nô lệ tùy tiện bị cắt máu lấy nội tạng một chút thôi. Với lại cho dù ở đâu, một đứa trẻ xinh đẹp cũng sẽ không bình an, một khuôn mặt đẹp không có sức chống cự luôn đi cùng với tội ác."

Chu Huy vỗ tay một cái, "À đúng rồi, tôi nghe nói chưởng môn của Mật Tông môn sắp nhập ma? Anh suy nghĩ đi, hạng người mà có thể nhập ma, tính cách vặn vẹo tới cỡ nào, tôi cũng không dám nghĩ tới.

"(2) Những đứa trẻ thường dùng để sai vặt. Vu phó nhíu chặt vùng lông mày, hắn vốn quan tâm quá độ một thời gian dài, nên nếp nhăn hiện lên rất dày,"Anh đủ chưa?"

"Người ta lớn lên trong hoàn cảnh như vậy mà vẫn có đầu óc minh mẫn, không cần anh xem như đóa hoa nâng niu trong lòng bàn tay. Nếu anh muốn cho người ta đi học, thì anh nên thành thật lấy cái bằng thi lên chức loại tốt của anh ra, tôi đoán tiểu mỹ nhân sẽ nghe lời, nhưng cũng không chê cười anh."

Chu Huy đứng dậy, vỗ vỗ ống tay áo, "Anh đây chỉ có thể chỉ ra nhiêu đây điểm thôi, có nghe hay không thì tùy anh... Bớt hút thuốc lại đi."

Vu Tĩnh Trung sửng sốt, trong lòng nghĩ chẳng lẽ anh quan tâm tôi? Ngay sau đó nghe Chu Huy nói rất đương nhiên, "Tôi còn phải đi giám sát lão tứ, đi vô hắn ngửi thấy mùi thuốc thì biết làm sao."

"..." Vu Tĩnh Trung tức giận, "Anh qua đây nói nhảm xong rồi đi, rốt cuộc muốn làm gì, Chu tâm thần!"

Chu tâm thần lơ đễnh, cười lên lộ ra hàm răng trắng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!