Ánh mắt không cam lòng, giống như một con dã thú quan sát một miếng thịt vô cùng ngon lành nhưng không được ăn.
Chu Huy gầm nhẹ một tiếng, cứ mãi băn khoăn đứng cạnh Sở Hà, dùng móng vuốt khều lên mặt và cổ hắn.
Sở Hà phát ra tiếng rên nho nhỏ, âm thanh này lại như một lời cổ vũ, khiến Chu Huy lập tức phấn chấn vô cùng. Nó dùng cái đầu lắm lông to lớn của mình cọ cọ Sở Hà, chen lên người hắn, đồng thời cúi đầu dùng da lông ấm áp trước ngực đè lên Sở Hà, phát ra tiếng gầm trầm thấp và nguy hiểm, dưới đáy mắt ánh lên một nét kỳ dị.
"..." Sở Hà há miệng, nhưng không phát ra âm thanh, trên mặt khẽ hiện ra chút đau đớn.
Đây là của mình, Chu Huy nghĩ. Bản năng thú tính ẩn nấp đã lâu chợt bùng lên trong huyết quản, sức nóng khiến nó vô cùng kích động, mỗi một dây thần kinh đều run lên.
Đây là của mình, hoàn toàn thuộc về mình.
Mình có tất cả chủ quyền đối với hắn, mình là kẻ duy nhất khống chế lãnh thổ này.
Tri thức này khiến Chu Huy vô cùng hưng phấn, chia lìa và hậm hực của mấy năm trước lúc này lại hóa thành kíc. h thích mãnh liệt, tựa như rưới thêm xăng vào đống lửa, hoặc đổ cả xô nước vào chảo dầu, khiến cho nó bùng lên.
Nó há mồm cố sức li. ếm cổ và ngực Sở Hà, tham lam chẳng biết thỏa mãn, mỗi một tấc da cũng không tha. Chiếc lưỡi dài thô ráp khiến Sở Hà đau đớn cuộn người lại, phát ra tiếng th. ở dốc đứt quãng, vô thức giơ tay ra muốn từ chối, nhưng lập tức bị con thú dùng chân đạp xuống giữ lại, khiến hắn bày ra tư thế hai tay hai chân giơ ra.
"A..." Sở Hà bị chiếc lưỡi dài liế. m tới sống không bằng chết, rốt cuộc cũng miễn cưỡng giằng co, "Đừng, đừng... Chu Huy..."
Ma thú khựng lại, từ trên cao nhìn xuống.
Sở Hà hơi mở mắt, bởi vì đau nhức mà có chút co giật, mới nghiêng người chưa kịp nói, trong khí quản đã sặc sụa bọt máu.
Hắn nằm dưới đất ho khan, mỗi một tiếng phát ra đều nặng nề cố sức, tóc mai dán trên gò má, quần áo mất trật tự, chật vật không tả được, theo góc của Chu Huy, có thể thấy vai và lưng trần không ngừng run lên.
Ma thú không thể nhịn được nữa, trong răng nanh phát ra tiếng thở ồ ồ, chiếc đuôi lớn nôn nóng đập đập trên mặt đất.
Nó muốn nhào tới hung hăng cườ, ng bạo hắn, khiến chỗ mềm mại sâu trong người hắn bao chặt lấy mình, khiến hắn thét lên, th. ở dốc tới gần mất tiếng, khiến bắp đùi của hắn dính đầy tin. h dịch của mình, nhưng trong từng tiếng ho khan, điều nó có thể làm chỉ là cào móng xuống nền để hả giận, tạo thành những vết khắc trắng xóa.
"Chu Huy...
"Sở Hà rốt cuộc cũng miễn cưỡng ngừng ho, mệt mỏi xoay người, trong hoảng hốt nhận thức được sự nguy hiểm, lập tức lùi về sau. Ma thú gào lên một tiếng, nhào tới hung hăng chặn hắn lại, khiến hắn chôn trong lớp lông của mình, đồng thời cố sức đè xuống. Nó đẩy hơn mười lần mới chậm lại, nhìn chằm chằm lên người Sở Hà dưới lớp áo xốc xếch, phảng phất ánh mắt của một dã thú quan sát một miếng thịt vô cùng ngon lành nhưng không được ăn, trong ánh mắt tràn ngập sự không cam lòng."Buông ra... Chu Huy." Sở Hà run run, nhưng giọng nói vô cùng bình tĩnh, "Anh buông ra trước đi..."
Ma thú "Ngao —!
"một tiếng rống giận, cả căn phòng rung chuyển. Nó không biết làm sao lui lại mấy bước, sau mấy giây giằng co, chân trước của nó cứng như đá, nhưng thật ra là một khúc nhạc dạo trước khi tấn công, trông như có thể thay đổi ý định bất cứ lúc nào. Môi của Sở Hà mất đi tia huyết sắc cuối cùng, nhưng gương mặt thì vẫn trấn định, chăm chú nhìn thẳng đôi mắt xanh dữ dằn của nó. Mãi cho đến khi nó lùi được 3-4m, trong nháy mắt chân sau chạm đất, cơ thể dần thu nhỏ lại biến về hình người. Sở Hà mệt mỏi dựa vào tường, thở phào nhẹ nhõm."Đừng có như một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng như thế." Chu Huy không cam lòng ngồi chồm hổm li. ếm ngón tay, động tác này là làm theo bản năng, trông rất giống một con thú đang liế. m móng vuốt trước khi săn mồi, "Anh chưa có làm cái gì luôn, em thấy anh đã nghe lời hơn rồi nè..."
"Vậy lúc nãy anh muốn làm gì?"
Chu Huy đảo mắt, nói, "Muốn thử xem lông của anh còn mềm không." Nói xong rất lấy lòng hỏi, "Mềm hông~"
Sở Hà: "...
"Sở Hà không mang nét mặt gì, đẩy cái mặt đẹp trai kia ra, chật vật chống tay lên tường đứng dậy, nhưng thắt lưng bị chày hàng ma đánh trúng thật sự rất đau, mới cố sức thì lập tức như điện giật ngồi xuống. Phật huyết tấn công thật sự không phải trò đùa, nếu là kẻ khác thì chắc bụng đã biến thành cháo đậu đỏ rồi. Chu Huy mặc một bộ đồ đen, vết đâm bên sườn phải cũng không bắt mắt, dùng tay chặn miệng vết thương, nói,"Em đừng nhúc nhích, để anh xử lý.
"Hắn lật túi áo khoác lấy ra một cái chai hình thoi, mở nắp đổ ra viên thuốc to cỡ ngón út, bỏ vào miệng ngậm cho mềm ra, rồi nhổ nước bọt vào lòng bàn tay xoa xoa, kéo áo Sở Hà lên, xoa bóp chỗ bị thương trên eo hắn. Loại thuốc này chỉ có tác dụng xử lý tạm thời, nhưng quả thật có thể giảm đau rất nhanh, mấy phút sau Sở Hà thở phào,"Được rồi, đỡ rồi... Anh lấy ở đâu vậy?"
Chu Huy nói, "Anh cũng không phải như tụi em nói là không chết được, thân là ma đương nhiên có chút đặc sản của địa ngục rồi."
Sở Hà nghĩ trong lòng, sao mình có thể thích ứng được với đặc sản của địa ngục vậy... Có lẽ là vẻ mặt của hắn không hề che giấu suy nghĩ này, Chu Huy lập tức trấn an, "Gả chồng theo chồng, gả chó theo chó, khả năng thích ứng của con người vẫn luôn tốt mà."
"..." Sở Hà giật giật khóe miệng, hỏi, "Anh làm gì rồi?"
"Mấy con A Tu La yếu nhớt, bóp ch/ết một cái cho xong việc, chỉ có em bị kéo vào trong kim linh thần ma khiến cho dục tiên dục tử, nói ra cũng thương thay cho em, chưa từng thấy qua bao giờ."
Chu Huy lại gần cười xấu xa, nhỏ giọng nói, "Nếu thích như vậy thì lần tới anh làm mấy cái tặng em, đảm bảo em thích hơn..."
Sở Hà mặt không đổi sắc, nói, "Miễn, anh giữ mà xài, nếu tay không đủ dài thì để tôi giúp cho một chút."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!