Chương 19: (Vô Đề)

Vợ trước ngâm một bài thơ hay.

Một giây đó Chu Huy nín thinh, chỉ ngơ ngác nhìn Sở Hà, ánh mắt dừng lại trên xương quai xanh rất lâu.

Qua hơn mười giây, hắn mới lấy lại tinh thần hỏi, "Tại sao em lại ở đây?!"

Họ Đàm kia đương nhiên không đoán được nội dung, vô cùng mờ mịt nhìn hai người. Mấy người bạn của Chu Huy cũng giật mình, âm thanh nói chuyện xôn xao cũng dần mất đi.

Chỉ thấy Sở Hà tiến tới, một tay đút vào túi quần, một tay nắm cổ áo Chu Huy xách lên — Hắn tuy trông rất gầy, nhưng hành động vô cùng có lực, kéo Chu Huy tới gần mình, bàn trà, mâm đựng trái cây, bình hoa đều bị xô đổ, rơi xuống đất vỡ loang choang.

Sở Hà rút tay khỏi túi quần, đánh một quyền thật mạnh vào mặt Chu Huy, "Mới không trông chừng một cái là anh đi tán gái ngay, anh ngon lành quá nhỉ?!

"Một quyền kia thật sự đánh rất ác, Chu Huy ngã nhào lên bàn, bị rượu đổ ra dính lên áo, mọi người xung quanh sợ hãi đứng lên! Chu Huy cố sức lắc đầu lấy lại tỉnh táo, thở hổn hển hai cái, nhảy dựng lên bắt Sở Hà,"Em đánh thật, má! Anh biết mà, em muốn đánh anh từ lâu rồi phải không?!"

"Đúng vậy, chính là muốn đánh anh đó!"

Sở Hà đạp hắn văng ra ngoài, "Không phục thì im đi!"

Chu Huy lần thứ hai bi thảm ngã lên ghế sô pha, đầu bốp một cái đập vào tường, thiếu chút nữa búng máu. Cô gái mặc đầm trắng được gọi là Tiểu Hi ngồi bên cạnh nhảy bật lên muốn chạy ra ngoài, ngay cả mấy cậu ấm thiếu gia cũng sợ hãi, mắt thấy Sở Hà bước đôi chân dài qua bàn, còn muốn tiếp tục ẩu đả, họ Đàm cuống quít tới ngăn cản,

"Chu ca! Chu ca anh ổn không! Sở tổng anh làm gì vậy?! Mau kéo họ ra!"

Mọi người mới đột nhiên bật tỉnh, mấy cậu ấm con ông cháu cha đang há hốc nãy giờ mới nhào tới, vừa hỏi "Có chuyện gì có chuyện gì

"vừa kéo hai người ra. Nhưng Chu Huy lúc này đã bị đánh tới nóng máu, đẩy họ Đàm đang chắn trước mặt mình ra, rống giận,"Chính em cũng tới chỗ như thế này! Còn dám nói ông đây?!

"Nói xong bắt lấy Sở Hà, bởi vì quá mạnh nên cả hai cùng té xuống đất. Chu Huy không để ý tới mấy mảnh vỡ dính trên người mình, vươn tay muốn bóp cổ Sở Hà, nhưng Sở Hà vô cùng nhanh nhẹn né tránh, mượn lực đẩy ngã đối phương. Nhìn hình thể đối lập quá nhiều chẳng ai nghĩ Sở Hà có thể áp đảo được, có mấy người sợ bọn họ đánh tới mất mạng, vội vàng gọi quản lý và phục vụ,"Gọi bảo vệ! Gọi bảo vệ tới đây!"

"Để tôi xem ai dám gọi!"

Ai ngờ Chu Huy bật dậy nổi giận, "Tất cả không được nhúc nhích! Phượng Tứ, hôm nay ông đây không nói rõ với em thì không được mà!"

"Tổ trưởng Phượng Tứ, sao lại là hắn?"

Bên cạnh có người thất thanh nói.

"Không đúng, chẳng phải nói tổ trưởng Phượng Tứ là một người đẹp hiếm thấy sao?"

"Giờ làm sao đây? Đừng đánh nữa, có chuyện gì từ từ nói!..."

Mấy người lại muốn nhào tới can, vừa nghe là mâu thuẫn gia đình ai cũng chần chờ dừng lại. Chỉ có họ Đàm kia là sợ khách mình mời đánh Chu Huy tới tàn phế, trở về mình sẽ không yên, còn định can ngăn, nhưng Trương Thuận ở gần đó thấy anh mình đang chiếm thế thượng phong, lập tức giơ chân ra khiến họ Đàm vấp ngã, loảng xoảng một tiếng mấy chai rượu rơi xuống đất vỡ toang.

Chu Huy nhân cơ hội lôi Sở Hà ra ngoài, lại bẻ cổ vặn nhau trong tiếng kêu thất thanh của mấy cô gái đang dặm phấn, kéo qua hành lang phía sau khu vực chuẩn bị đồ ăn. Ngay sau đó nghe ầm một tiếng, Chu Huy tức giận mắng,

"Má nó! Em định phế anh đúng không?!"

Trên hàng lang, Chu Huy mắng một câu, tình thế lập tức xoay chuyển.

Hắn hung hăng bóp cổ Sở Hà, đè đối phương lên tường, một tay luồng vào trong cổ áo, cả giận nói,

"Ra tay nặng như vậy là muốn đánh anh thật đúng không?! Em muốn đánh anh từ lâu lắm rồi đúng không?!"

"..." Sở Hà cản tay hắn, "Anh suy nghĩ nhiều rồi."

Chu Huy ý bảo hắn nhìn đũ. ng quần của mình đi, bi phẫn nói,

"Ngày mai chuyện này truyền khắp bộ an ninh quốc gia, ông đây chẳng lẽ diễn cả đêm ngu ngốc ở đây còn chưa đủ? Em phế chồng em rồi sau này em xài cái gì, có ngốc quá không hả!"

"..." Sở Hà trấn định nói, "Đã nói anh nghĩ nhiều thôi! Lấy tay ra!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!